Bà năm lần bảy lượt phái Ngũ Hổ Tướng đến giết tôi chứ gì, vậy được, hôm nay tôi sẽ giết chết một trong Tam Vương của bà, xem bà sau này còn dám điên cuồng nữa không.
Hầu Lâm là người đầu tiên lao về phía Trần Hùng, thân pháp cực nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt Trần Hùng.
Mà Hầu Đằng và Hầu Cường đứng một bên cũng không có ý định động thủ, dù cho lúc nãy có rất nhiều cao thủ bị Trần Hùng đánh bại, nhưng trong mắt ba anh em nhà họ Hầu, Trần Hùng vẫn như trước đây, là người không đáng nhắc tới.
Ba anh em nhà họ Hầu rất mạnh, cũng rất điên cuồng, bọn họ xác thực là có sự điên cuồng từ trong bản tính.
Nhưng sớm thôi, thái độ kiêu căng ngạo mạn của Hầu Cường hay Hầu Đằng, thậm chí cả Thượng Quan Anh Hùng, đều bị Trần Hùng giẫm nát dưới chân.
Bởi vì lúc Hầu Lâm lao lên, chưa chống đỡ được tới ba chiêu, đã bị Trần Hùng tung một cước tống bay ra ngoài.
Điều đáng sợ hơn là, cú đấm này tuy trông vô cùng tùy tiện, nhưng sức mạnh của nó lại lớn đến bất ngờ.
Chỉ kịp nhìn thấy toàn thân Hầu Lâm bay xa bảy tám mét, lúc ở trên không đã bắt đầu hộc máu, cuối cùng nặng nề rơi vào trong bể bơi cách đó không xa.
Vào khoảnh khắc ông ta rơi xuống nước, bọt nước nổi lên tung tóe một vùng, khi mặt nước tĩnh lặng trở lại, khu vực xung quanh Hầu Lâm đã bị nhuộm thành một màu đỏ.
Hầu Lâm không thể rời khỏi bể bơi được nữa, vì ông ra đã chết rồi.
Nháy mắt, không khí chung quanh dường như đột ngột giảm xuống mấy độ, từ đầu mùa thu ấm áp chuyển thẳng sang mùa đông khắc nghiệt.
“Hầu Lâm.”
Hầu Cường và Hầu Đằng tức tốc chạy đến bên cạnh bể bơi, sau đó nhìn thấy em trai út của họ nổi bập bềnh trên mặt nước, không còn động đậy.
Bọn họ quay người lại, hai mắt chốc lát đỏ lên như máu, sát ý trên người điên cuồng phóng ra.
“Trần Hùng, hôm nay tôi sẽ xé cậu ra thành từng mảnh.”
Cả hai gần như cùng lúc lao về phía Trần Hùng, tốc độ của cả hai người họ không người nào chậm hơn Bôn Lôi.
Bang bang bang!
Trong không khí nháy mắt vang lên một chuỗi âm thanh quyền cước va chạm nhau.
Ba anh em nhà họ Hầu trước giờ luôn là một thể, cho dù là chiến đấu, họ cũng đã quen với việc phối hợp tấn công cùng với nhau, vô cùng ăn ý.
Mặc dù Hầu Lâm đã bị Trần Hùng giết chết, nhưng Hầu Đằng và Hầu Cường vẫn có thể phối hợp rất hoàn hảo, không có một kẽ hở nào.
Hai người bọn họ phối hợp, lực chiến đấu ít nhất cũng có thể tăng lên gấp ba lần, đây chính là ưu thế hiếm có của anh em sinh ba, sự ăn ý giữa anh em họ với nhau, hoàn toàn có thể dùng cụm từ “điên cuồng” để so sánh.
Nếu họ tham gia các môn thể thao như nhảy cầu đôi hoặc cầu lông đôi, chắc chắn có thể giành được tất cả các huy chương vàng trong Thế vận hội Olympic.
Thế nhưng, vẫn là câu nói đó, dù anh em nhà họ Hầu có mạnh mẽ đến mấy, thì trước mặt Trần Hùng vẫn chỉ là những ông già yếu đuối mà thôi.
Kể từ khi Trần Hùng trở lại Vạn Hoa, số lần anh ra tay động thủ không nhiều lắm, nhưng bất kỳ cao thủ nào gặp phải anh, không cần biết đối thủ nổi tiếng đến đâu, mạnh đến đâu, đều không thể đỡ được quá ba chiêu của Trần Hùng.
Có vẻ như, cái gọi là “ba chiêu” này, cũng là độc chiêu của Trần Hùng.
Ầm!
Trong bóng đêm truyền đến một tiếng rơi nặng nề, chỉ có thể nhìn thấy Trần Hùng dựa vào sức mạnh không ai địch nổi của mình, đánh tan sự phối hợp nhịp nhàng giữa Hầu Đằng và Hầu Cường, tiếp đến chụp lấy cánh tay Hầu Đằng, ném mạnh cả người ông ta xuống đất.
Mặt đất đã bị cú ném này của Trần Hùng đánh cho nứt toác, Hầu Đằng nằm trên đất, máu từ trong miệng không ngừng hộc ra.
“Các ông quá yếu.”