"Thượng Quan Cẩu Hùng, năm đó ông không giết chết được tôi, thì hôm nay tôi sẽ đến giết chết ông, chuyện này rất công bằng."
Mấy tiếng răng rắc vang lên, Thượng Quan Anh Hùng - một trong tam vương của nhà họ Trần, cứ như vậy chết đi trong tay Trần Hùng.
Sáng sớm hôm sau, ở nhà họ Trần!
Trong một biệt viện đẹp đẽ và yên tĩnh, có một người đàn ông trung niên dáng người cao ngất thẳng tắp đang đứng đó.
Hai mắt ông ta như hai ngọn đuốc, đôi mày kiếm như khắc vào tóc mai, cho dù bây giờ đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng ông ta vẫn có khí khái hào hùng bừng bừng phấn chấn, từ trên người ông ta tỏa ra một loại hơi thở của người cầm quyền, càng làm cho người ta có một loại cảm giác người đứng trên cao nhìn xuống, là anh hùng chiến thắng cuối cùng trong thiên hạ.
Người này không phải ai khác, chính là chủ nhân của nhà họ Trần, cha ruột của Trần Hùng - Trần Tôn Long.
Lúc này ở phía sau lưng Trần Tôn Long, Bôn Lôi với sắc mặt tái nhợt đang ngồi trên một chiếc xe lăn, thoạt nhìn cả người ông ta có vẻ cực kỳ yếu ớt, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng phải tốn rất nhiều sức lực.
Một nhát kiếm mà Bôn Lôi tự đâm chính mình thật sự là cực kỳ tàn nhẫn, nếu như đổi lại là người bình thường, có thể đã mất mạng ngay tại chỗ rồi.
Hơn nữa cho dù là Bôn Lôi, cũng là phải dạo qua Quỷ Môn Quan một vòng mới trở về được.
Dựa vào trạng thái cơ thể hiện tại của ông ta, hoàn toàn không thể nào xuống khỏi giường được, nhưng mà cuối cùng Bôn Lôi vẫn bảo Cùng Kỳ đẩy ông ta tới trước mặt Trần Tôn Long để báo cáo nhiệm vụ.
"Thực ra cậu không cần tới đây đâu, tôi có thể đi tìm cậu mà."
Trần Tôn Long nhìn dáng vẻ hiện tại của Bôn Lôi, quả thực có chút đau lòng, dù sao Bôn Lôi đã đi cùng ông nhiều năm rồi, bọn họ không chỉ là quan hệ cấp trên xuống dưới, đã từ lâu rồi, tình cảm giữa bọn họ giống như anh em ruột vậy.
Bôn Lôi yếu ớt nói: "Tôi không sao, xin lỗi ông chủ, tôi đã không thể đưa Trần Hùng trở về được."
Trần Tôn Long cười nhạt một tiếng, đầu đuôi toàn bộ chuyện này cho dù ông ta không hỏi, cũng đã sớm đoán được bảy tám phần rồi.
"Thằng nhóc kia, đã lớn rồi sao?"
Cho nên, Trần Tôn Long hoàn toàn không hỏi Bôn Lôi về chuyện ông ta đi đối phó với Trần Hùng ra sao, mà là chuyển đề tài tới một phương diện khác.
Bôn Lôi hơi gật đầu, nói: "Đã lớn rồi, hơn nữa không chỉ lớn rồi, mà còn rất giỏi giang nữa, tôi không phải là đối thủ của cậu ấy."
"Thật sao?"
Trần Tôn Long nhìn Bôn Lôi với vẻ suy nghĩ sâu xa: "Trong thời gian mười năm, nó đã có thể đánh bại cậu rồi sao?”
"Hơn nữa bên phía nhà họ Kiều, nhà họ Trần chúng ta đã sắp xếp xong từ lâu, hơn nữa còn có cậu trấn giữ, mà nhanh như vậy nó đã có thể tóm lấy được toàn bộ nhà họ Kiều rồi?"
Bôn Lôi ừ một tiếng, nói: "Ông chủ, cậu Ba bây giờ đã là một con rồng rồi.”
"Thật không dám giấu diếm, lúc ấy nếu không phải cậu Ba niệm tình tôi đã từng đỡ một đao thay cho bà chủ, mà tha cho tôi một mạng, có lẽ lúc ấy tôi đã không về được."
"Thật sao?"
Trần Tôn Long nheo mắt lại: "Bôn Lôi, giữa cậu và tôi không cần thiết phải giấu diếm điều gì.”
"Cậu cứ ăn ngay nói thật đi, bên nhà họ Kiều, có phải cậu đã cố ý nhường thành quả của nhà họ Kiều vốn dĩ thuộc về chúng ta, lại chắp tay nhường cho Trần Hùng."
"Mặt khác một kiếm trên người cậu, thật ra cũng không phải là Trần Hùng đâm, mà là cậu tự mình đâm, đúng không?"
Chân mày Bôn Lôi hơi nhíu lại, chỉ trong nháy mắt như vậy, ông ta dường như đã có phản xạ có điều kiện muốn thốt lên lời thừa nhận.
Chỉ có điều cuối cùng, Bôn Lôi lại quả quyết lắc đầu, nói: "Ông chủ, tôi không có ngu ngốc như vậy, nhiệm vụ lần này là do bà chủ đưa ra, tôi không dám làm loạn, nếu tôi thật sự làm như vậy, sợ là tính mạng khó mà giữ nổi.”
"Chuyện này quả thực là tôi đã cố hết sức, nhưng khả năng của tôi không bằng người khác, lại xem thường cậu ba, cho nên cuối cùng mới thua trong tay cậu ba."
"Cậu ba còn hận nhà họ Trần, cậu ấy không muốn trở về, cho nên chúng ta có cử thêm nhiều người đi nữa cũng không có ích gì, nhà họ Trần chúng ta, vẫn luôn luôn đánh giá thấp cậu ba của hiện tại."