“Cậu chủ nhỏ, ông chủ cho gọi cậu đến gặp người.”
Đây là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi cả người mặc áo trắng, cho người khác một loại cảm giác phong độ nhẹ nhàng, cảm giác khí chất rất tốt.
Trên cổ áo trắng của ông ta dùng hoa văn kim tuyến thêu mấy sợi mây trắng, đây chính là ẩn dụ cho danh hào của ông ta, thám hoa Bạch Vân.
Thám hoa Bạch Vân trong nháy mắt xuất hiện ngăn ở giữa trận chiến của Kiều Tùng Bác và Ngô Trung Kiên.
Nhưng mà lúc này Ngô Trung Kiên lúc này đang đánh tới mức hào hứng, hoàn toàn không nghe lời phân phó của thám hoa Bạch Vân, tiếp tục huy động gậy tam khúc trong tay phóng về phía Kiều Tùng Bác bên kia: “Chú Bạch Vân tránh ra một bên trước đã, đợi cháu và ông ta đánh xong trận này rồi nói.”
Nhưng mà thân ảnh của thám hoa Bạch Vân lại lóe lên một chút, trong chớp mắt đã bắt được một đầu của cây gậy tam khúc trong tay Ngô Trung Kiên, ngữ khí vẫn hết sức bình tĩnh nhưng lại đầy uy nghiêm: “Cậu chủ nhỏ, cậu dám để ông đợi cậu quá lâu sao?”
“Cái này...”
Tên Ngô Trung Kiên này từ trước đến nay tưởng như là loại người không sợ trời không sợ đất, nhưng vừa nhắc tới người ông này trong nhà anh ta dường như vô cùng sợ hãi.
Đến mức lúc ấy anh ta liền đem côn Trạng Nguyên thu vào, nói: “Không dám để ông đợi quá lâu, chú Bạch Vân, cháu theo chú qua đó.”
Sau đó, Ngô Trung Kiên quay đầu lại nhìn Kiều Tùng Bác một cái, nói: “Ông ở đây đợi tôi, đợi tôi quay lại chúng ta tiếp tục.”
Lúc này trong phủ Trạng Nguyên, có một cái ao nhân tạo vô cùng yên tĩnh, trong ao có hòn non bộ, trên đó có suối phun, dưới suối có cá bơi lượn.
Lúc này có một ông lão râu tóc bạc trắng bên cạnh cái ao nhân tạo, ông lão tuổi gần tám mươi, tên là Ngô Bán Cung, là ông nội của Ngô Trung Kiên, đồng thời cũng là chủ của phủ Trạng Nguyên.
Đồng thời, ông ta cũng là cháu trai ruột của vị trạng nguyên cuối cùng Ngô Viễn Lưu của Vạn Hoa năm đó.
Lúc này Ngô Bán Cung đang ngồi cạnh ao câu cá, nhàn nhã thoải mái, tu tâm dưỡng tính.
Bên cạnh có hai thị nữ trẻ tuổi đang phe phẩy chiếc quạt hương bồ quạt cho ông ta.
Mà vào lúc này, Ngô Trung Kiên theo thám hoa Bạch Vân hướng về phía này đi tới.
“Ông nội.”
Ngô Trung Kiên sau khi qua đó ngay lập tức nhìn về phía thùng cá bên cạnh Ngô Bán Cung, cười hỏi: “Ông nội hôm nay thu hoạch thế nào ạ?”
Anh ta nhìn vào trong thùng cá, bĩu bĩu môi, nói: “Ông nội sao mà giờ mới được ba con cá thế, xem ra thu hoạch của ông hôm nay không ổn rồi, nào, ông nội để con thay ông vung hai cần?”
“Một bên đứng vững cho ta, nghĩ xem bản thân đã sai ở đâu sau đó hãy tới tìm ông nói chuyện.”
Ngô Bán Cung giống như chiếc chuông ngồi bên cạnh ao, thanh âm đầy trung khí, rất có khí thế, cái này không hổ là đời sau của trạng võ.
Ngô Trung Kiên nhìn thấy ông nội của chính mình có chút tức giận, cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ đành ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.
Mà Ngô Bán Cung lại xua xua tay, hai thị nữ đằng sau lập tức thu lại quạt bồ hương, hướng về phía sau lui đi.
“Cậu cũng đi làm việc của cậu trước đi.” Ngô Bán Cung quay đầu lại nhìn thám hoa Bạch Vân kia một chút, nói.
“Vâng thưa ông.”
Thám hoa Bạch Vân hành lễ với Ngô Bán Cung, sau đó liền lui xuống.
Mọi thứ ở đây đều ngập tràn một loại lễ nghi của vương thất cung đình cổ đại, cái này cũng không thể nói là do những người này làm ra vẻ, dù sao thì nơi này cũng là phủ Trạng Nguyên Tây Thục.
Ngô Bán Cung tiếp tục nhìn chằm chằm vào bong bóng cá trong ao, mà một bên là Ngô Trung Kiên yên lặng đứng cạnh, anh ta giống như đang trầm tư về lỗi lầm của bản thân, thực tế anh ta cũng đang nhìn chằm chằm vào bong bóng cá bên kia không chớp mắt, dường như anh ta đối với câu cá cũng vô cùng hứng thú.
Khoảng chừng bảy tám phút trôi qua, bong bóng cá bên trên mặt nước đột nhiên nháy một cái.
Ngô Trung Kiên lập tức hưng phấn chỉ vào bên kia hô lên: “Ông nội, động rồi, bong bóng cá động rồi kìa.”
“Cá đã cắn câu rồi!”