Thật ra lúc đầu Trần Hùng đúng là có muốn thông qua quan hệ với Hà Thái Trung để giúp Lâm Ngọc Ngân có giải.
Chuyện này đối với anh mà nói, chỉ là vấn đề một câu nói mà thôi.
Nhưng những ngày, này sau khi thấy Lâm Ngọc Ngân nghiêm túc và tràn đầy tinh thần trách nhiệm đem hết tất cả tinh lực đều dồn vào trên tác phẩm thiết kế như vậy.
Trần Hùng đã thay đổi ý định ban đầu. Anh tin rằng, dựa vào thái độ và trình độ chuyên môn của vợ mình.
Thì cho dù anh không làm gì, vợ anh cũng chắc chắn có thể lấy được giải ở cuộc thi thiết kế.
Thậm chí, anh còn tin Lâm Ngọc Ngân có thể lấy được giải nhất. So với Lâm Ngọc Ngân tràn đầy ý chí chiến đấu, thì bên phía Lâm Tú Minh lại tỏ ra lười nhác vô cùng. Mấy ngày đầu thì Lâm Tú Minh cũng tỏ ra rất hào hứng.
Đúng là ngày nào cô ta cũng ở lại bộ phận thiết kế, cùng nhân viên ở đây cùng nhau nghĩ ý tưởng để thiết kế ra một tác phẩm tốt.
Nhưng sau ba ngày nhiệt tình, Lâm Tú Minh phát hiện, muốn thiết kế ra một tác phẩm tốt thì căn bản không hề đơn giản như những gì cô ta tưởng.
Cho dù là trình độ chuyên môn, sức tưởng tượng hay là năng lực dẫn dắt đoàn đội của cô ta đều kém xa Lâm Ngọc Ngân cả một đoạn.
Đừng nói chuyên nghiệp, ngay cả trình độ nghiệp dư Lâm Tú Minh cũng không tới nổi.
Vậy nên, rất nhanh Lâm Tú Minh liền mất đi hứng thú với việc thiết kế này. Thậm chí một tuần sau, cô ta còn lười đến mức ngay cả bộ phận thiết kế cũng không thèm tới.
Thời gian chớp mắt liền trôi qua.
Mắt thấy ngày mai chính là ngày nộp bài báo danh dự thi cho cuộc thi thiết kế. Lâm Danh Sơn liền tức giận đùng đùng mà gọi Lâm Tú Minh tới phòng làm việc của mình, nổi trận lôi đình với cô ta.
Hiển nhiên, Lâm Danh Sơn rất bất mãn với biểu hiện của Lâm Tú Minh trong đoạn thời gian này.
“Tú Minh, ngày mai chính là ngày nộp bài báo danh rồi, tác phẩm cháu thiết kế đâu?”
“Ông tin cháu nên mới đem chuyện quan trọng như vậy giao cho cháu, cháu nhìn xem mình đã làm những gì?” Lâm Tú Minh lại tràn đầy bình tĩnh nói: “Ông nội yên tâm đi, cháu đã sớm chuẩn bị xong tác phẩm để báo danh tham gia cuộc thi rồi.”
“Chuẩn bị xong rồi?”
Lâm Danh Sơn nghi ngờ, rõ ràng đoạn thời gian này Lâm Tú Minh chả làm được gì ra hồn, cho đến hôm nay bên phía bộ phận thiết kế còn chưa cho ra được cả bản thiết kế hoàn chỉnh.
Lâm Tú Minh lấy đâu ra tác phẩm chứ?
Lâm Tú Minh cười cực kỳ thần bí nói: “Ông nội, ông cứ yên tâm đi.”
“Tất cả mọi thứ con đều sắp xếp tốt hết rồi.”
“Con có thể đảm bảo với ông, đến lúc đó, con không chỉ có thể lấy được giải ở cuộc thi, mà còn có thể, khiến cả thành phố phải kinh ngạc!”
Ngày cuối cùng để chuẩn bị báo danh, Lâm Ngọc Ngân dẫn dắt đoàn đội của mình bận rộn đến hơn mười giờ đêm.
Cuối cùng, trong bộ phận thiết kế truyền đến một trận thanh âm hân hoan nhảy nhót.
“Hoàn thành rồi! Cuối cùng cũng hoàn thành rồi!”
“Đây quả thật là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ.”
“Tổng giám đốc Ngân, trong cuộc thi trang phục của Gucci lần này, tác phẩm của chúng ta nhất định có thể khiến toàn thành phố kinh ngạc.”
Thùng rác trong phòng thiết kế đều chất đầy đủ loại giấy nháp bị bỏ.
Trên bàn làm việc, các loại phương án thiết kế càng là chất cao như núi.
Thời gian nửa tháng này, Lâm Ngọc Ngân dẫn đoàn đội thiết kế của mình thức đêm làm việc, luân phiên chiến đấu, rốt cuộc vào đêm khuya cuối cùng này, cũng đã thiết kế ra được tác phẩm mà họ mong muốn.
Nhìn hình đồ họa 3D đang trình chiếu trên máy tính, mỗi nhà thiết kế ở đây đều bị chấn động sâu sắc.
“Tổng giám đốc Ngân, cô đúng là thiên tài.”
“Tôi làm nghề thiết kế nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày có thể làm ra được một tác phẩm hoàn hảo như vậy.”
“Trình độ thiết kế và sự sáng tạo của cô, thật đúng là khiến chúng tôi được mở rộng tâm mắt.”
Lâm Ngọc Ngân cũng không che giấu được sự kích động trong lòng nói: “Tất cả những cái này đều là công lao của mọi người.”
“Cảm ơn mọi người.”