“Hà Doanh Phương, việc tôi thành lập công ty Truyền thông Ngọc Thanh, hình như là không cần thông qua sự đồng ý của ông?”
Huỳnh Phong ở bên kia cũng nheo mắt lại nhìn về phía Hà Doanh Phương ở bên này, không chút sợ hãi.
Lúc này, Hà Doanh Phương đã đi qua bên phía Huỳnh Phong và Lâm Ngọc Ngân, đối chọi gay gắt với hai người họ: “A, việc công ty Truyền thông Ngọc Thanh của các người thành lập, quả thực không cần phải thông qua sự đồng ý của tôi.”
“Nhưng mà hôm nay tôi sẽ nói sơ qua ở đây, sau này, đài Trường Bắc của tôi sẽ phong sát tất cả nghệ sĩ của Ngọc Thanh các người.”
Lời này vừa nói ra thì xung quanh đã trở nên ồn ào.
Cho dù là giới truyền thông hay các công ty giải trí lớn và các nghệ sĩ đều náo động hẳn lên.
Tầm ảnh hưởng của đài Trường Bắc trong giới giải trí ở miền Nam là không thể nghi ngờ, cho dù là những ngôi sao hàng đầu trong nước cũng không thể tùy tiện gây hấn với đài Trường Bắc, nếu không bọn họ sẽ phải gánh chịu hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Lấy ví dụ trước đây có một ngôi sao mới rất nổi tiếng ở trong nước, lúc đó anh ta hoàn toàn được coi là hiện tượng ngôi sao có lưu lượng cao ở trong nước.
Có một lần anh ta tới đài Trường Bắc để biểu diễn, nhưng lại vì một loạt ý kiến bất đồng nên đã dẫn đến hai bên gây lộn ầm ĩ, sau đó anh ta đã bị đài Trường Bắc phong sát. Chưa đầy nửa năm, ngôi sao mới này đã từ ngôi sao lớn rớt thẳng xuống tuyến mười tám, kết cục rất thảm.
Bây giờ, trước mặt toàn bộ giới giải trí, Hà Doanh Phương đã công khai muốn phong sát các nghệ sĩ của công ty Truyền thông Ngọc Thanh, điều này không thể nghi ngờ là một bản án tử hình cho công ty Truyền thông Ngọc Thanh.
Nhìn phản ứng của mọi người, trên mặt Hà Doanh Phương tràn ngập sự đắc ý. Sau đó ông ta nhìn Huỳnh Phong và Lâm Ngọc Ngân với vẻ mặt khiêu khích, chờ Huỳnh Phong và Lâm Ngọc Ngân quỳ xuống đất xin tha thứ.
“Huỳnh Phong, Lâm Ngọc Ngân, tôi không chỉ phong sát nghệ sĩ công ty Truyền thông Ngọc Thanh của các người. Mà trong tương lai, toàn bộ giới giải trí miền Nam, nếu công ty nào dám cùng các người hợp tác thì đều sẽ bị đài Trường Bắc chúng tôi phong sát.”
Lời này vừa nói ra, ở đây càng trở nên náo động, cách làm này của Hà Doanh Phương không khác nào đánh một xác chết cả, hoàn toàn cắt đứt đường lui của công ty Truyền thông Ngọc Thanh.
Theo bản năng, rất nhiều ông chủ lớn trong giới giải trí miền Nam vốn dĩ đang đứng bên cạnh Huỳnh Phong và Lâm Ngọc Ngân đã bắt đầu giữ khoảng cách với bọn họ.
Trong nháy mắt, Lâm Ngọc Ngân và Huỳnh Phong đã bị cô lập.
Lúc này, trên khuôn mặt của Huỳnh Phong cũng đã lộ ra vẻ sốt ruột, tối hôm qua anh ta cũng đã suy nghĩ về hậu quả của việc mình gây ra cho Hà Doanh Phương. Nhưng mà anh ta không ngờ rằng tên Hà Doanh Phương này lại làm đến cùng như vậy, hoàn toàn không cho công ty Truyền thông Ngọc Thanh một cơ hội để thở dốc.
“Tổng giám đốc Ngân.”
Huỳnh Phong quay đầu nhìn về phía Lâm Ngọc Ngân, nhỏ giọng nói: “Bây giờ phải làm sao, nếu không có thế lực lớn hơn để trấn áp tên Hà Doanh Phương này thì công ty Truyền thông Ngọc Thanh của chúng ta căn bản không có chỗ đứng trong giới giải trí.”
“Đừng sợ.”
Sự bình tĩnh lúc này của Lâm Ngọc Ngân khiến trong lòng Huỳnh Phong ngẩn ra. Lần đầu tiên Huỳnh Phong nhìn thấy Lâm Ngọc là lúc xảy ra sự việc Nam Đô Phong Nhã, so với bây giờ Lâm Ngọc Ngân quả thật như là một con người khác.
Sau đó, Lâm Ngọc Ngân nhìn về phía Trần Hùng đang đứng ở trong đám người kia.
Lúc này trên mặt của Trần Hùng thoáng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, nụ cười này mang đến cho Lâm Ngọc Ngân một sự khích lệ vô cùng thiết thực.
Trần Hùng cũng không ra mặt, Lâm Ngọc Ngân cũng đã nhận ra Trần Hùng muốn để cô tự mình giải quyết chuyện này.
Những lời mà hôm qua Trần Hùng đã nói với Lâm Ngọc Ngân lại hiện lên trong đầu cô: Cô là bà xã của Trần Hùng, cho dù ông lão Thiên Vương có tới thì cũng phải cung kính gọi cô một tiếng bà chủ Trần.
Cho nên trong chớp mắt, Lâm Ngọc Ngân lại như được tiếp thêm sức mạnh.