Người đàn ông đeo kính không dám hé nửa lời, những người khác ở trên xe cũng bị dọa cho đến nỗi không dám lên tiếng, thậm chí những vị khách ban đầu bỏ ra một triệu bốn trăm nghìn để mua một chai nước lại tỏ ra vẻ vui sướng, giống như bọn họ đã mua một chai nước với giá một triệu bốn trăm nghìn nhưng lại kiếm được lời vậy.
Sau khi người đàn ông đeo kính ngoan ngoãn chuyển khoản bốn triệu hai trăm nghìn, Công Chiến liền hừ lạnh một tiếng rồi hét lớn: “Chết tiệt, đều mở to mắt mà nhìn cho rõ đi, ngoan ngoãn đưa tiền ra mua nước, nếu không mua thì đều sẽ có kết cục như vậy!”
Rút kinh nghiệm, mọi người trên xe không có một ai dám lên tiếng, những người phía sau cũng chỉ đành ngoan ngoãn đưa tiền ra, gặp phải tình cảnh như thế này không thể không chịu thua, bỏ tiền ra để tránh tai họa, nếu không không chỉ là bị đánh mà còn bị cưỡng ép mua thêm mấy chai nữa, như thế thì thật là không đáng.
Lúc này, gã đàn ông cao to đi đầu đã đến trước mặt Trần Hùng bọn họ.
Lưu Ánh Nguyệt và Lâm Thanh Dũng có chút căng thẳng, còn Lâm Thanh Thảo thì vùi đầu vào lòng Lâm Ngọc Ngân với khuôn mặt sợ hãi.
Có điều căng thẳng thì căng thẳng, nhưng ngoại trừ Lâm Thanh Thảo ra, những người khác đều không hề sợ hãi, bởi vì bọn họ biết rằng, có Trần Hùng ở đây thì trên thế giới này sẽ không có ai có thể bắt nạt được bọn họ.
“Thanh Thảo đừng sợ, có cha ở đây rồi.”
Lâm Ngọc Ngân an ủi Lâm Thanh Thảo đang vùi đầu vào lòng cô, có điều cô cảm thấy có chút kỳ quái, hợp lý mà nói, trong tình huống như vậy, Trần Hùng ngồi phía trước lẽ ra phải đứng lên từ lâu rồi.
Nhưng từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại, Trần Hùng đều không hề có bất cứ hành động gì, anh vẫn luôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang có tâm sự gì đó.
Gã đàn ông cao to kia cũng lấy ra hai chai nước rồi vứt về phía Trần Hùng và Tám ngón tay điên, nói: “Tổng cộng hai triệu tám trăm nghìn.”
Tuy nhiên Trần Hùng vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ cuối cùng cũng quay đầu lại: “Cút!”
Ồ?
Gã đàn ông cao to còn tưởng anh ta đã nghe nhầm, liền đứng ngơ ngác một lát rồi nói: “Tên này, mày vừa nói gì cơ?”
“Cút.”
“Chết tiệt, chẳng lẽ vừa nãy lúc tên đeo kính kia bị đánh thành bộ dạng như thế thì mày đang ngủ à? Bớt nói lời thừa thãi đi, mau đưa tiền ra đây.”
Trần Hùng không nói thêm gì nữa, còn Tám ngón tay điên ở bên cạnh lại cười cười móc ra túi tiền của mình rồi từ trong túi móc ra một cuộn tiền giấy, mặt không chút biểu cảm nói: “Tiền...thì chúng tôi có, nhưng mà...các người có dám nhận không?”
“Ha...ha ha ha.”
Mấy gã đàn ông cao to cười rộ lên, những hành khách ngồi xung quanh thì lại nhìn về phía Trần Hùng và Tám ngón tay điên với vẻ mặt thương hại.
Bên cạnh còn có một bác có lòng tốt nhắc nhở nói: “Này chàng trai, ở bên ngoài đừng cố chấp với người khác, hãy bỏ tiền ra để tránh tai họa, chớ hành động theo cảm tính.”
Công Chiến cũng không kiên nhẫn cầm lấy cái loa lên, nói với mấy người đàn ông cao to: “Chết tiệt, đừng có phí lời với anh ta nữa, đem nửa thùng còn lại đưa hết cho anh ta rồi kêu anh ta trả tiền.”
Gã đàn ông to lớn kia lập tức biến thành bộ dạng hung tợn, còn giơ tay ra cầm lấy cuộn tiền trong tay của Tám ngón tay điên và chuẩn bị làm theo lệnh của Công Chiến, đem nửa số nước khoáng còn lại bán hết cho Tám ngón tay điên và Trần Hùng.
Tám ngón tay điên nheo mắt, chuẩn bị ra tay.
Nhưng anh ta còn chưa kịp ra tay thì Trần Hùng ngồi bên cạnh đột nhiên đứng bật dậy, nhanh như chớp nắm lấy cổ tay của gã đàn ông cao to rồi dùng lực bóp thật mạnh, trên xe ngay lập tức truyền đến tiếng hét thảm thiết như đang mổ lợn của gã đàn ông cao to kia.
Những gã khác thấy như vậy thì sắc mặt đều trầm xuống rồi lớn tiếng chửi rủa, toàn bộ đều vây xung quanh Trần Hùng. Tuy nhiên, vào lúc này, sắc mặt của Trần Hùng đã trở nên vô cùng khó coi.
Ngay lập tức anh nắm chặt nắm đấm, một luồng sát khí đáng sợ phát ra.
Trong tích tắc, nhiệt độ trong xe khách dường như giảm xuống rất nhiều, giống như biến thành một khu rừng địa ngục chỉ trong phút chốc.
“Không đúng!”