Phía bên kia, Lâm Thanh Thảo đột nhiên khóc lớn, cô bé thật sự là đã bị dọa sợ rồi, không những bị đám người của Công Chiến lúc nãy dọa sợ, mà còn bị Trần Hùng làm cho sợ hãi.
Bởi vì cô bé căn bản không hiểu, vì sao người cha mà mình vô cùng yêu thích đột nhiên lại biến thành bộ dạng như vậy.
Tiếng khóc của Lâm Thanh Thảo trong phút chốc truyền đến tai của Trần Hùng, trong khoảnh khắc đó, dường như đã chạm đến một điều gì đó sâu thẳm trong nội tâm của Trần Hùng.
Cảm giác đó đã khiến ý thức của Trần Hùng đột nhiên tỉnh táo trở lại.
Cuối cùng anh thả tay mình ra, Công Chiến liền ngã xuống đất, không khí trong lành thâm nhập vào phổi khiến anh ta ho dữ dội vài tiếng, sau đó khuôn mặt tái nhợt, sắc mặt vô cùng sợ hãi nhìn Trần Hùng, cảm giác đó giống như vừa dạo một vòng quỷ môn quay rồi quay lại vậy.
“Thanh Thảo, Thanh Thảo đừng khóc, có cha ở đây rồi, con đừng khóc nhé!”
Vừa nãy Trần Hùng còn hung dữ giống như ma quỷ, giờ lại đem Lâm Thanh Thảo ôm vào lòng, gương mặt đầy vẻ hoảng hốt.
“Thanh Thảo, đừng khóc, cha sẽ bảo vệ con.”
Lâm Thanh Thảo lại càng khóc to hơn, mà Trần Hùng lúc này cũng đã hết cách, không biết làm gì nữa rồi.
Lâm Ngọc Ngân ở bên cạnh cũng vội vàng chạy đến vỗ về Lâm Thanh Thảo, sau đó cô nhìn về phía Trần Hùng, khuôn mặt đầy lo lắng: “Chồng à, vừa nãy anh bị sao vậy?”
“Anh không sao.”
Trần Hùng cố gắng làm cho bản thân trông bớt khiếp sợ hơn, anh lắc đầu lia lịa.
“Anh thật sự không sao chứ?”
“Ừm.”
Trần Hùng lại gật đầu liên tục: “Vợ cứ yên tâm đi, anh không sao, vừa nãy chỉ là có chút xúc động quá, dù sao thì anh cũng nhìn không vừa mắt loại ác bá không có nguyên tắc này, lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho Trương Văn Long, để ông ta chấn chỉnh lại một chút những công ty du lịch thâm hiểm độc địa này, đợi sau khi chúng ta kết thúc chuyến du lịch này sẽ để cho Tập đoàn Ngọc Thanh phát triển ngành du lịch ở thành phố Bình Minh.”
“Ừm!”
Hơn ba giờ chiều, chiếc xe khách thuận lợi đi đến chân núi Bồng Lai.
Giữa đường, Trần Hùng đã gọi điện thoại cho Trương Văn Long, nói rõ tình hình ở đây.
Nghe xong, Trương Văn Long vô cùng tức giận, đồng thời cũng vô cùng kinh hãi, ông không ngờ rằng lại có công ty du lịch dưới trướng của mình lừa du khách lừa đến cả nhà Trần Hùng.
Sau đó, Trương Văn Long liền gọi mấy cuộc điện thoại, khi xe khách dừng đến chân núi Bồng Lai, Trương Văn Long đã liên lạc cho cảnh sát đứng chờ ở đó rồi.
Xe vừa tới nơi, cảnh sát đã trực tiếp lôi Công Chiến và đám người cao to kia đi, còn công ty du lịch Thanh Thảo do bọn họ nắm giữ cũng bị phía Trương Văn Long ở thành phố Bình Minh xử lý nghiêm khắc rồi, sau này nghe người ta nói rằng, lúc đó ngay cả ông chủ của công ty du lịch Thanh Thảo cũng biến mất ở thành phố Bình Minh.
Vào lúc này, đoàn phim Bạch Xà cũng đã đến núi Bồng Lai rồi.
Hơn nữa bọn họ cũng đã chọn xong địa điểm quay, sau khi Lâm Ngọc Ngân gọi điện thoại cho Trương Ánh đã xác định được vị trí hiện tại của bọn họ, sau đó cả nhóm người đi lên núi Bồng Lai bằng xe ngắm cảnh.
Bởi vì lo lắng tâm trạng của Trần Hùng lại đột nhiên xảy ra chuyện gì đó không ổn, nên Tám ngón tay điên đã đề nghị bao cả chiếc xe ngắm cảnh lên núi.
Lúc lên núi, Tám ngón tay điên luôn ngồi bên cạnh Trần Hùng, quan sát anh vô cùng cảnh giác, giống như lo sợ anh lại đột nhiên phát điên vậy.
“Anh không cần phải căng thẳng như vậy, tôi không sao cả.”
Trần Hùng dùng lực ấn vài cái vào thái dương, nói với Tám ngón tay điên.
Tám ngón tay điên vẫn vô cùng nghiêm túc, nói: “Trần Hùng, tôi cứ cảm thấy anh có gì đó không đúng, anh thật sự không sao đấy chứ?”
“Chắc là...không có chuyện gì đâu.” Lúc nói câu này, Trần Hùng cũng có chút do dự: “Có điều khoảng thời gian này đích thực tôi đã cảm nhận được rồi.”
“Giống như anh nói, cơ thể của tôi hình như có gì đó không giống với những người khác cho lắm.”