Lão đạo sĩ này chắc chắn không phải là người thường, kiếm pháp của ông ta rất toàn vẹn, hợp cùng thiên địa, mỗi một kiếm đi ra đều vô cùng sắc bén, thực tế sau khi hồ lô rơi xuống cũng không hoàn toàn đụng vào kiếm mà là bị gió từ kiếm của ông ta hất trở về.
Đối với những thứ như kiếm khí hay đao khí quả thực rất bí ẩn.
Nó là nhìn không thấy sờ không được, nhưng điều này không có nghĩa là nó không tồn tại, giống như Kiếm Si Bắc Giang lúc trước, thanh kiếm trong tay ông ta thật ra cũng có kiếm khí, nhưng mà so sánh với kiếm khí do thanh kiếm trong tay lão đạo sĩ lúc nãy xuất ra quả là chênh lệch một trời một vực.
Đang lúc Trần Hùng chạy đến ngọn núi bên kia, bên này lão đạo sĩ đã múa xong một bộ kiếm pháp.
Trường kiếm vào vỏ, mà bình rượu hồ lô luôn bay trên không trung cũng chuẩn xác về lại thắt lưng bên hông lão đạo sĩ.
“Hay.”
Không chỉ có đám người Trình Hữu Đạo ở phía khách sạn, mà còn có những người xung quanh lão đạo sĩ bên kia, còn có nhưng người khác vốn là đến ngắm mặt trời lặn đều có nhìn thấy cảnh tượng này.
Lúc này mỗi người đều cảm thấy vô cùng hưng phấn, vỗ tay khen hay.
Lão đạo sĩ đối diện mỉm cười. Ông lão vuốt vuốt bộ râu bạc, sau đó gật đầu ra hiệu với mọi người.
Bên kia có người tò mò hỏi: “Lão đạo sĩ, năm nay ông bao nhiêu tuổi?”
Lão đạo sĩ cười ha hả nói: “Nhân thụy chi niên.”
Lời này vừa dứt, rất nhiều người đều há hốc miệng, vẻ mặt khó tin.
Cái gọi là nhân thụy chính là tên gọi của người đã được trăm tuổi, mà lão đạo sĩ này thoạt nhìn tuy già, lại tiên phong đạo cốt, thoạt nhìn nhiều lắm cũng chỉ bảy tám mươi tuổi, không nghĩ rằng ông ta cũng đã hơn trăm tuổi.
“Lão đạo sĩ, ông quả là một kỳ nhân, hôm nay đến núi Bồng Lai một chuyến, có thể gặp được một kỳ nhân thật sự là vô cùng may mắn.”
“Không biết lão đạo sĩ họ tên là gì, là người của đạo quan nào ở trên núi này?”
Rất nhiều du khách nảy sinh hứng thú với với lão đạo sĩ, bọn họ cũng rất tò mò, không biết lão đạo sĩ múa kiếm uống rượu ở núi Bồng Lai ày rốt cuộc là người nơi nào.
Lão đạo sĩ vẫn phủ như trước. Vuốt bộ râu bạc trắng, mỉm cười,vẫn không trả lời.
Sau đó lão đạo sĩ nhảy xuống khỏi ngọn núi, cơ thể nhẹ nhàng tựa như có khinh công, qua một chốc lão đạo sĩ đã vọt vào trong rừng cây, mất tung mất tích.
“Này lão đạo sĩ, thật là thần kỳ, chắc chắn là thế ngoại cao nhân.”
Khi Trần Hùng đi đến ngọn núi bên này vẫn có không ít du khách tụ tập thảo luận, chậm chạp không giải tán.
Mà lão đạo sĩ kia sớm đã giống như một cơn gió mát, biến mất khỏi đỉnh núi.
Trần Hùng đi tới nơi lão đạo sĩ múa kiếm lúc nãy, đưa mắt nhìn xung quanh.
Bốn phía xung quanh đều là vách núi đen ngòm, trời chiều bên kia đã muốn hoàn toàn buông xuống chân trời, cả bầu trời dần tối sầm lại.
Đứng ở chỗ này Trần Hùng chợt có cảm giác như có thể ôm cả trời đất, linh hồn của anh nhát mắt như được thăng hoa.
“Cứ vậy mà đi rồi sao?”
Trần Hùng nhìn ngọn núi bao la này, lão đạo sĩ đã sớm không thấy tung tích, trong lòng anh nhất thời cảm thấy có chút trống rỗng.
Một cảm giác mất mác nháy mắt lan tỏa khác cơ thể Trần Hùng, anh lắc đầu tự giễu: “Vẫn là chậm một chút, xem ra mình và thế ngoại cao nhân như vậy là không có duyên rồi.”
Trần Hùng xoay người chuẩn bị trở về khách sạn, nhưng đang lúc anh nhảy xuống khỏi ngọn núi lại đột nhiên nhìn thấy có vết kiếm.