Nhưng nhìn kỹ lại thì có thể phát hiện ra cũng không phải là cái thắt lưng gì mà là một thanh nhuyễn kiếm có hình dạng của một con rắn. Trong đêm tối nhìn thanh nhuyễn kiếm này như một con rắn độc đang tung nửa mình trên không trung, vảy rắn co chặt lại nhìn vô cùng đáng sợ.
Chỉ thấy nhuyễn kiếm trong tay của Mẫu Xà vung lên, cả người ngay lập tức hóa thành một bóng dáng lao về phía Tám ngón tay điên.
Cảnh tượng tàn sát đáng sợ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cả người Tám ngón tay điên liền bị Mẫu Xà đó đâm cho trên thân mình toàn là lỗ hổng.
Máu tươi từ những lỗ hổng đó chảy xuống, khiến cho Tám ngón tay điên cảm nhận được đau đớn.
“Đây là có chuyện gì chứ?”
Tám ngón tay điên cảm giác vô cùng chấn động. Anh ta không biết tại sao tất cả các chiêu thức, từng đường đi nước bước của mình dường như đối phương rất quen thuộc. Điều này dẫn đến việc sau mỗi lần Tám ngón tay điên xuất chiêu Mẫu Xà đều có thể tránh được.
Mà mỗi lần kiếm của đối phương đâm đến đều để lại trên người Tám ngón tay điên một lỗ hổng đầy máu me.
Tám ngón tay điên cảm thấy tình huống không ổn, dùng tốc độ nhanh nhất tránh khỏi Mẫu Xà. Trong lòng anh ta đã đoán trước được sự đáng sợ của Mẫu Xà này. Chỉ lo lắng rằng toàn bộ chiêu thức của anh ta đã bị người phụ nữ này nắm bắt rõ ràng rồi.
Người phụ nữ này, thật sự quá kinh khủng rồi.
Tám ngón tay điên hít vào một ngụm khí lạnh, không thể không đánh giá cao người phụ nữ này hơn một chút.
Chiêu thức của mình được kế thừa từ Cái Hoàng. Mà gọi là kế thừa thôi, nhưng thực ra vô cùng qua loa, đại khái. Sau này, Tám ngón tay điên vừa học vừa thực hành. Lúc đi ăn xin trên đường có thể học thêm một vài chiêu thức chó điên. Có thể nói rằng, chiêu thức của Tám ngón tay điên gần như không thể nhìn thấu.
Nhưng người phụ nữ trước mặt này lại có thể trong một thời gian ngắn như vậy quen thuộc với toàn bộ chiêu thức của anh ta, sao đó phản công lại Tám ngón tay điên.
Trên thế giới này, quả nhiên loại người nào cũng có.
Bất kể là Tám ngón tay điên hay là Trần Hùng đều có thể xem là người kỳ quái nhất rồi. Nhưng những kẻ kỳ quái trên thế giới này chỉ sợ không chỉ có mấy người anh ta.
“Sợ rồi sao?”
Phía dưới truyền đến sự đắc ý, Mẫu Xà vậy mà lại nói ra một câu tiếng Vạn Hoa.
Tám ngón tay điên tròng mắt hơi híp lại, thản nhiên nói: “Không sợ, chỉ là có chút tò mò.”
“Tò mò cái gì? Tò mò tại sao tôi lại nhìn thấu được võ công của anh sao?”
“Không.”
Tám ngón tay điên mệt mỏi duỗi lưng, sau đó lại ngáp một cái, lẩm bẩm nói: “Tôi rất tò mò, bà có thể nhìn thấu được Thụy Mộng Quyền của tôi sao?”
“Thụy Mộng Quyền.”
Rất rõ ràng, Mẫu Xà này hiểu tiếng Vạn Hoa, chỉ là cô vẫn luôn lười nói thôi.
Ngay lúc này, lại ngáp một cái, Tám ngón tay điên trực tiếp nằm trên mặt đất.
Mẫu Xà cả người chết lặng, hoàn toàn không rõ tên Tám ngón tay điên này đến cuối cùng đang giở trò gì vậy. Đây là đang đánh nhau mà, sao lại đột nhiên nằm xuống đi ngủ vậy?
“Đồ điên.”
Mẫu Xà không nói hai lời, trực tiếp cầm chuôi kiếm hướng Tám ngón tay điên bên kia phóng tới.
Tám ngón tay điên thật sự muốn ngủ, cô ta không ngại một kiếm chém đôi Tám ngón tay điên.
Nhưng mà, ngay sau khi thanh kiếm trong tay Mẫu Xà hướng về phía Tám ngón tay điên chém tới, cả người Tám ngón tay điên trong nháy mắt tránh qua một bên, chuẩn xác tránh được kiếm của Mẫu Xà chém đến.
Cái này nhìn như vô tình, nhưng lại tuyệt đối không phải là vô tình.
Bởi vì Mẫu Xà tuyệt đối không thể đánh trật được.
“Cái này sao có thể?”