Bên cạnh có người vội vàng hỏi: “Chị Cẩn Lương, chẳng lẽ chị thật sự muốn đi Tam Giang, báo thù cho nhà họ Từ kia?”
Tô Cẩn Lương cười nhạt, nói: “Cả ngày chỉ ở bên Tô Hàng, sắp chán đến phát ốm rồi, ra ngoài đi lại, không tốt sao?”
Nói xong, Tô Cẩn Lương đạp ga trên xe Bentley, đi thẳng một mạch.
Để lại nhưng tên nhà giàu này hai mặt nhìn nhau, nhưng rất nhanh, trên mặt bọn họ đều không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, nữ ma đầu hở một tí là cắt đứt chân tay lấy mạng người khác này, rốt cuộc đã đi rồi.
Tốt nhất là, nữ ma dầu này trực tiếp chết ở Tam Giang, vĩnh viễn đừng quay lại.
Xe Bentley của Tô Cẩn Lương lái thẳng đến một biệt thự hòa hoa ở khu thành phố Tây.
Cô ta vừa dừng xe, còn chưa kịp bước từ trên xe xuống, bên cạnh, một thanh niên mặc quần áo trắng, đầu trọc đã đợi sẵn ở đó.
Nhìn kĩ, trên đầu trọc của thanh niên này vậy mà lại có chín nốt hương, cũng chính là nói, thanh niên này thực chất là một hòa thượng.
“Cô chủ, cô đã trở về.”
Hòa thượng giúp Tô Cẩn Lương mở cửa xe, động tác của anh ta trông cực kì ưu nhã, giọng nói cũng cực kì trầm ổn và có từ tính, cho người khác một cảm giác không nhanh không chậm.
“Ừ.”
Tô Cẩn Lương gật đầu, sau đó nhấc hòm cung tên xuống: “Thích Trùng, hôm nay tôi tìm được một thứ rất hay hơn nữa còn thú vị, lát nữa cho anh chơi.”
Thông qua đối thoại giữa hai người có thể thấy, tình cảm giữa Tô Cẩn Lương và hòa thượng tên Thích Trùng này rất sâu đậm, cũng chỉ có ở trước mặt hòa thượng này, Tô Cẩn Lương mới không thể hiện sự tàn bạo, hỉ nộ vô thường trước đó.
Hòa thượng nói: “Cô chủ, ông chủ đến rồi, đang ở thư phòng đợi cô.”
“Cái gì?”
Sắc mặt Tô Cẩn Lương lập tức trầm xuống, sau đó đem chiếc hòm kia nhét vào trong tay hòa thượng, bước lớn đi về phía thư phòng trong biệt thự.
Lúc này, trong thư phòng có một người đang ông trung niên tầm hơn năm mươi tuổi đang đứng, hai bên tóc đã có chút bạc trắng, trên người có sự uy nghiêm toát ra.
Người này tên là Tô Văn Hùng, là gia chủ hiện nay của nhà họ Tô, bố của Tô Cẩn Lương.
Tô Cẩn Lương đẩy cửa bước vào thư phòng, nhìn thấy Tô Văn Hùng nhưng không hề chủ động hành lễ hỏi han, mặt lạnh như băng.
Dường như quan hệ giữa Tô Cẩn Lương và Tô Văn Hùng không tốt lắm.
“Cha đến đây làm gì?” Tô Cẩn Lương mở miệng trước, không nóng không lạnh hỏi.
Bốp!
Tô Văn Hùng đột nhiên đập một phát lên trên bàn, lực chấn động cực lớn khiến trong lòng Tô Cẩn Lương kêu thình thịch.
“Tô Cẩn Lương, con nói cha đến đây để làm gì, cha đã nói với con rất nhiều lần, đừng suốt ngày gây chuyện thị phi ở bên ngoài, con có biết mỗi ngày này, ở Tô Hàng có bao nhiêu người nắm quyền của các gia tộc chạy đến tìm cha oán trách, nói Tô Cẩn Lương con ở bên ngoài ức hiếp người của gia tộc bọn họ?”
“Những chuyện tốt con làm mỗi lần ở bên ngoài, đều để cha phải lau đít cho con, con không biết ngại sao?”
“Con nói con một đứa con gái, đại gia khuê tú, không có việc gì ở bên ngoài chơi bời với một đám đàn ông làm gì, lúc nào con mới có thể khiến cha yên lòng đây?”
Tô Cẩn Lương lại cười lạnh một tiếng, nói: “Đây chẳng phải là do cha ép con sao? Không thì cha để con làm gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Tô đi, cha xem con có thể làm tốt hơn Tô Văn Mãnh hay không?”
Tô Văn Mãnh trong miệng Tô Cẩn Lương, là cậu hai nhà họ Tô, cũng chính là em trai sinh đôi của Tô Cẩn Lương.
Mà Tô Cẩn Lương và Tô Văn Mãnh tuy là chị em sinh đôi, nhưng từ nhỏ đến lớn, quan hệ giữa hai chị em không hề tốt, đây chính là cái gọi là gia tộc hào môn, tình thân chỉ là một sự tồn tại mỏng manh.
Tô Cẩn Lương và Tô Văn Mãnh ngày thường minh tranh ám đây, nếu không phải có ông cha Tô Văn Hùng đứng ở trên đàn áp, chỉ sợ hãi chị em này đã sớm đánh nhau rồi.
Mà nguồn gốc khiến tình cảm hai chị em tan vỡ, cũng là do bản thân Tô Văn Hùng, chuyện này, còn phải kể từ một vụ án bắt cóc từ mười năm trước.