"Phì, cô hai nhà họ Cố? Cô chẳng qua chỉ là con ghẻ mà thôi."
Lưu Văn Văn mỉa mai chế giễu, xoay người lại nhìn Đường Tử Kiều, nói: "Tử Kiều, cậu không biết sao? Người phụ nữ cả ngày nói mình là con gái nhà họ Cố, thực ra không phải là họ Cố, cô ta là con gái của bà Cố với chồng trước, đi theo bà Cố gả vào nhà họ Cố. Mình đã gặp con gái nhà họ Cố, người ta một thân mặc đồ khí chất, mười phần quý khí, nhìn lại cô đi... giống cái gì chứ?" Cô ta liếc xéo Cố Mạn Kỳ, cười nhạo: "Không trách lừa gạt đàn ông ở khắp nơi mua đồ cho! Không phải ruột thịt, không có kinh tế trong tay cũng có thể hiểu được."
"Lưu Văn Văn, cô đừng có nói lung tung, tôi mặc dù không phải con gái ruột của bố, nhưng nhà họ Cố vẫn đối xử rất tốt với tôi."
Đứng ở phía ngoài đám người, Cố Phi lạnh lùng nhìn một màn này, nếu kiếp trước cô gặp người ức hϊếp Cố Mạn Kỳ như vậy, nhất định sẽ tin tưởng Cố Mạn Kỳ, bảo vệ cô ta ở phía sau, nhưng mà kiếp này...
Cô nhếch miệng quay lại màn kịch vui vẻ này.
"Đúng rồi, là cô hai nhà họ Cố! Nếu nhà họ Cố đối xử tốt với cô như vậy, thì sẽ không để ý chút tiền này đâu nhỉ? Hôm nay sợi dây chuyền này, cô tự mình trả tiền đi, nhân viên, chị đưa hóa đơn cho cô gái này."
"Vâng ạ" Nhân viên cửa hàng cầm hóa đơn nhanh chóng đi lên đưa cho Cố Mạn Kỳ: "Tổng cộng của cô là 360 ngàn tệ."
"360 ngàn?" Cố Mạn Kỳ nghiến răng nghiến lợi, bà cụ Cố không thích Tô Mỹ Vân, đối với cô ta là con ghẻ thì lại càng ghét bỏ, nhà họ Cố mặc dù cho cô ta ăn uống đầy đủ, nhưng tiền xài vặt thì rất có hạn, không thể tiêu xài phung phí như Cố Gia Vũ.
Vì không dư dả, nên cô ta mới bám vào Đường Tử Bác, không mua được gì thì nói cậu ta, bảo cậu ta bỏ tiền mua. Ỷ vào bề ngoài xinh đẹp, tính tình ngoan ngoãn, chuyện như vậy, Cố Mạn Kỳ đã bắt đầu làm từ trung học phổ thông, không nghĩ tới, hôm nay xui xẻo gặp phải Lưu Văn Văn, lời nói sắc bén đâm vào lòng cô ta, còn là ở trước mặt mọi người.
Đang suy nghĩ tìm cớ không cần sợi dây chuyền này, Cố Mạn Kỳ ngẩng đầu, chợt nhìn thấy Cố Phi ở trong đám người: "Chị!" Cô ta nhanh chóng gọi, gánh nặng trong lòng liền được bỏ xuống.
Cố Phi tới là tốt rồi, cô ta không phải lo nữa, có người giúp cô ta xông ra trận, thật sự là quá tốt!
Vài bước đi tới, trong lòng cô ta đầy mong đợi, nhưng chỉ thấy Cố Phi đột nhiên nhoẻn miệng cười với cô ta, sau đó phất điện thoại trong tay, không chút do dự xoay người đi ra khỏi đám người.
"Chị?" Cố Mạn Kỳ ngẩn ra, vội vã đuổi theo, lại bị Lưu Văn Văn ngăn cản: "Thế nào, định chạy à? 360 ngàn đối với cô hai nhà họ Cố mà nói không coi là nhiều, lẽ nào không bỏ ra nổi?"
Ánh mắt mọi người bốn phía đầy vẻ khinh bỉ, Lưu Văn Văn xem thường cười... Cố Mạn Kỳ bị vây quanh, không thoát thân được. Còn Cố Phi đi vào ngã rẽ, tiện tay bấm mở diễn đàn gia tộc, gửi clip ‘con gái hám giàu bị lật tẩy’ cho Cố Chính Đào và Tô Mỹ Vân.
Kèm theo tin nhắn: ‘Cô con gái ngoan’ nhà các người thế này, mà còn dám nói chuyện giáo dục với tôi sao?
Ở bên cạnh cô, Quý Toàn Nam nhìn điện thoại di động của cô, Cố Chính Đào và Tô Mỹ Vân điên cuồng nhắn tin trả lời, đều là những câu nói tức đến nổ phổi, Cố Phi lại như không nghe không thấy tắt điện thoại, chợt cảm thấy không khí có chút yên tĩnh.
Đêm khuya tại nhà họ Cố.
Người nhà họ Cố đều đã ngủ, bốn phía một màu đen kịt. Cố Mạn Kỳ rón rén bước lên bậc thang, đẩy cửa ra, thấy không có kinh động bất kì người nào, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, duỗi tay mở đèn.
Quay đầu.. “A!" một tiếng, nhìn thấy Tô Mỹ Vân ngồi ở trên giường, Cố Mạn Kỳ doạ kêu sợ hãi: "Mẹ! sao mẹ ở đây? Còn chưa ngủ ạ?"
"Đang chờ con đấy. Đi đâu? Muộn vậy mới trở về." Tô Mỹ Vân lạnh giọng.
"Con, con..." Cố Mạn Kỳ cúi đầu, ú a ú ớ.
"Con cái gì?" Một tiếng quát chói tai, tiếp theo là cái bạt tai trên mặt Cố Mạn Kỳ, phát ra một tiếng ‘ bốp’ vô cùng giòn giã, Tô Mỹ Vân tức giận trừng mắt nhìn con gái, mắng: "Cố Mạn Kỳ, đã không có đồ, mà đến cả người đàn ông cũng không bắt được, bị người ta chỉ vào mũi mắng, còn mất mặt ngay trên đường lớn, đúng là đồ vô dụng!"
"Mẹ!" Cố Mạn Kỳ bị đánh đến mơ hồ, nửa bên mặt lập tức sưng đỏ lên, thút thít khóc nói: "Con, con xin lỗi, con không nghĩ tới nhà họ Đường keo kiệt như vậy, chẳng qua chỉ là một chút đồ, em gái của cậu ta cũng không tha, sau này con sẽ không gặp cậu ta nữa!"
"Tại sao tôi lại có đứa con gái vô dụng như cô chứ! Nhìn bộ dạng uất ức của cô đi!" Tô Mỹ Vân oán hận, nắm lấy cánh tay Cố Mạn Kỳ: “Mẹ dẫn con vào nhà họ Cố, còn đổi sang họ Cố, sao con vẫn không thoát khỏi bộ dạng nghèo túng kia chứ? Vì ít đồ, mà người đàn ông nào cũng bám vào vậy! Cố Mạn Kỳ, con đừng quên, con là cô hai nhà Cố, sau này muốn gả vào nhà có tiền, cái trò nhảm nhí, con phải có chút tiền đồ chứ." Bà ta mắng chửi, còn dùng sức đẩy một cái.
Cố Mạn Kỳ té lăn trên đất, nước mắt đau lòng đọng ở trên vành mắt.
Nhìn bộ dáng con gái chật vật, Tô Mỹ Vân vẫn không cảm thấy hả dạ, mặt còn đầy vẻ tức giận.
Hôm nay, Cố Phi gửi cái video, cùng câu nói kia... Cố Chính Đào sau khi nhìn thấy, lập tức nổ tung, phát giận lên người bà ta, ném điện thoại vào người bà ta, ra sức chửi bà ta: "Nhìn con gái cô nuôi dưỡng ra cái thá gì kìa? Con gái học cô đó, gà rừng chỉ là gà rừng, bùn nhão không trát được tường!"
Dáng vẻ mắng không chút lưu tình, khiến cho bà chủ luôn tự cho mình là cao quý Tô Mỹ Vân cả người đều run rẩy.
"Mẹ, mẹ, con biết sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa." Cố Mạn Kỳ thấy khuôn mặt Tô Mỹ Vân vô cùng tức giận, trong mắt còn căm hận, liền không để ý đau đớn, sợ hãi bò về phía bà ta.
Cô ta biết rõ Tô Mỹ Vân là người phụ nữ rất giỏi ngụy trang! Ở trước mặt Cố Chính Đào, bà là người vợ hiền dịu hiểu chuyện, ở trước mặt bà cụ Cố, bà là con dâu nhỏ ngoan ngoãn bị khinh bỉ, ở trước mặt Cố Phi và Cố Gia Vũ, bà là người mẹ từ ái...
Chỉ có ở trước mặt trước mặt con gái ruột là cô ta, Tô Mỹ Vân mới lộ ra vẻ mặt chân thật nhất... Từ nhỏ đến lớn, cô ta đều là chỗ trút giận của Tô Mỹ Vân.
"Biết rõ sai rồi, sao vẫn còn chưa thay đổi hả? Cố Mạn Kỳ, mẹ nói cho con biết!" Tô Mỹ Vân nghiêm nghị nói: "Bắt đầu từ ngày mai, con phải đi vào Cố thị cho mẹ, Cố Phi không cần con làm thư ký cho nó thì sao! Con liền đi tìm nó khóc lóc cầu xin, mẹ mặc kệ con dùng biện pháp gì, con phải đi vào được Cố thị, nghe rõ không?"
"Vào Cố thị... để con ở bên cạnh bố không được sao? Mấy ngày nay Cố Phi có chút quái lạ, con sợ..." Cố Mạn Kỳ khóc, nhưng lời còn chưa nói hết, trên hành lang đã truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Tô Mỹ Vân lập tức hạ giọng: "Đi rửa mặt đi, sáng mai vào Cố thị" nói xong, lập tức mở cửa đi ra ngoài.
Cố Mạn Kỳ vội vàng đứng lên, đóng cửa lại, dựa ván cửa, trong mắt đầy nước mắt hiện vẻ căm hận.
Tây Thành, Nước M, công ty bảo vệ Đằng Long, tầng ba mươi bốn cao nhất.
Diệp Đình Dực đứng ở bên cửa sổ, nghe thuộc hạ báo cáo.
"Tổng giám đốc, ông Abbott đã không sao, chỉ là lần bắt cóc này đã khiến ông ấy bị dọa sợ, ông ấy mong, trong thời gian ông ấy và đại biểu nước M gặp nhau, ngài có thể bảo vệ ông ấy suốt cả hành trình." Ninh Khê cầm máy tính bảng nghiêm túc nói.
Abbott là đối tượng mà bọn họ có nhiệm vụ bảo vệ, ông là thương nhân đứng đầu nước N, lại xui xẻo bị bọn bắt cóc nắm giữ.
Diệp Đình Dực vội vã tới, cũng là vì người ở công ty nhận được tin nhắn của ông ấy.
"Cả hành trình với ông ta, ông đây đâu có rảnh rỗi?" Diệp Đình Dực nhíu mày lại.
Nhóc con vẫn còn chờ anh về đấy? Nhưng anh không tâm tình nói chuyện với thương nhân!
"Tổng giám đốc, ông Abbott sẽ bỏ thêm năm triệu hơn, đồng thời cũng bằng lòng cung cấp những vật tư kia cho chúng ta." Ninh Khê đẩy kính mắt, lạnh nhạt nói.
Diệp Đình Dực nghiến răng: "Nói với ông ấy rằng, nếu ông ấy đưa tôi tiến ra nước N, tôi sẽ đáp ứng."
Nước N là một quốc gia thương mại lớn, công ty anh cần phải mở rộng ra đó.
"Vâng ạ." Ninh Khê gật đầu, xoay người rời đi.
Đêm hôm đó, cũng nhận được tin ông ta trả lời chắc chắn.
Ông ta đã đồng ý.
Diệp Đình Dực bất đắc dĩ nghĩ: Nhóc con, xem ra em phải đợi anh thêm mấy ngày rồi!