Đầu thôn, Bạch Thiên Kỳ tan học về nhà, như thường ngày vẫn đùa giỡn với các bạn nhỏ cùng xóm, chợt xa xa có người gọi cậu: "Thiên Kỳ, không xong rồi! Nhà cháu có người xấu vào, còn đánh mẹ cháu, cháu mau về nhà đi!"
"Hả?" Bạch Thiên Kỳ sửng sốt, quăn cặp sách, nhanh chóng chạy về nhà mình. Đi vào sân nhỏ, đập vào mắt chính là mọi thứ lộn xộn, còn có người xấu đang đập đồ, mẹ kêu khóc trốn vào một góc bị một người đàn ông đánh, Bạch Thiên Kỳ vội vã chạy lên, ôm chặt lấy đôi chân người xấu, la lớn: "Bại hoại, không được phép đánh mẹ của tôi!"
"A!" Cố Gia Vũ cau mày, một tay tóm lấy Bạch Thiên Kỳ, quay đầu hỏi Trịnh Tam: "Đây là thằng nhóc nhà họ Bạch đúng không?"
"Nhìn tuổi tác, hẳn là con trai Bạch Vĩ Đông!" Trịnh Tam quay đầu nhìn, hồi sau đáp.
"Cố Gia Vũ, tên khốn nhà cậu! Thằng bé chỉ là đứa trẻ! Cậu thả thằng bé ra!" Ngụy Hoa bị đánh gần như muốn ngất, thấy Cố Gia Vũ bắt con trai của mình, bà cố gắng ngẩng đầu lên, gào khóc nói: "Cậu muốn làm gì?"
"Làm gì à? Ha ha ha, đương nhiên là tiễn thằng nhóc này đi gặp bố nó rồi!" Cố Gia Vũ không để ý Bạch Thiên Kỳ giãy dụa, ném cậu cho Trịnh Tam: "Bà già, không phải ở bệnh viện bà nói muốn tố cáo tôi, muốn tôi đi ngồi tù, đền mạng cho chồng bà sao?"
"Vậy thì đi tố cáo đi, thiếu gia tôi đây không thiếu tiền nộp bảo lãnh đâu, ngồi xổm hai ngày ở nhà giam làm dáng một chút thôi mà! Nhưng trước khi bà tố cáo, thiếu gia tôi đây nhất định phải tiễn con trai con gái bà đi gặp bố nó đã, để cho một nhà bốn miệng ở dưới lòng đất đoàn viên!" Khuôn mặt Cố Gia Vũ tràn đầy dữ tợn, nói với Ngụy Hoa nằm trên mặt đất.
Thấy vẻ mặt Cố Gia Vũ hung ác, con trai gào khóc giãy dụa bên tai... trong lòng Ngụy Hoa chỉ có một ý nghĩ ‘con trai, con trai của bà’, trong nháy mắt giống như quên mất tất cả đau đớn, Ngụy Hoa cắn răng dùng hết sức lực đứng lên, va đầu vào trên người Trịnh Tam.
Trịnh Tam không có chút phòng bị, bị bà đụng thẳng vào.
Trong cơn phẫn nộ, sức mạnh của người mẹ đúng là đáng sợ, Trịnh Tam bị va ngồi sụp xuống đất, Ngụy Hoa vài bước xông tới, kéo con trai lên chạy, vừa chạy được hai bước thì một bàn tay lớn nắm lấy tóc của bà, da đầu đau đớn, Ngụy Hoa lập tức buông tay con trai ra, hai tay dùng sức đẩy mạnh rồi hét lên với con trai: “Thiên Kỳ, con chạy đi! Đi tìm cậu con đi!”
Tuổi Bạch Thiên Kỳ còn nhỏ, nên đã sớm bị tình huống này dọa sợ, nghe vậy vội vã lao ra khỏi sân, "ầm" một tiếng, bóng người nhỏ bé bị một chiếc xe vận tải không kịp phanh đụng vào bay lên cao, rồi nặng nề rơi xuống đất, trên người lập tức chảy ra một vũng máu.
Trên đường, cơ thể Bạch Thiên Kỳ nhỏ nhắn, mềm mại nằm ở đó, không nhúc nhích.
"A!" Ngụy Hoa bị tóm tóc có chút thất thần, sau đó kêu gào hét thảm, tránh thoát chạy ra ngoài, ôm lấy con trai nằm trong vũng máu: "Thiên Kỳ, Thiên Kỳ, con mở mắt ra nhìn mẹ đi! Trời ơi! Có ai không, gọi xe cứu thương, cầu xin mấy người, nhanh gọi xe cứu thương! Thiên kỳ, con trai, con đừng dọa mẹ! Con mở mắt ra đi!"
Ngụy Hoa khóc rống thất thanh.
Trong sân, Cố Gia Vũ ngây ngẩn cả người, cậu ta đến nhà họ Bạch chẳng qua chỉ là muốn làm cho Ngụy Hoa khϊếp sợ, kêu bà không được tố cáo cậu ta, rồi nói rõ những gì ông nội Cố nói, nhưng bây giờ...
Ây! Nếu ông nội Cố biết, cậu ta không chỉ không làm xong chuyện, mà còn gây ra họa lớn, nghĩ tới đây, trong mắt Cố Gia Vũ loé ra một tia kinh hoảng: " Bà già, thằng nhóc này, không, không liên quan đến tôi nha, là chính bà đẩy nó ra ngoài..."
"Cậu chủ, chúng ta đi thôi!" Trịnh Tam nhìn Ngụy Hoa giống điên dại ôm con trong vũng máu, lại thấy dáng vẻ Cố Gia Vũ sợ hãi, liền kéo cậu ta đi rồi lái xe nhanh chóng bỏ chạy.
Đêm khuya, Cố Phi về đến nhà, cởi giày cao gót trên chân, một buổi chiều, cô đều ở bên cạnh ông nội, giúp ông giải quyết chuyện Cố Gia Vũ, nhìn tóc ông nội đã bạc phơ mang còn phải vất vả vì Cố thị, vì thu dọn mớ hỗn loạn của Cố Gia Vũ, trong lòng Cố Phi càng căm hận hai cha con nhà họ Cố.
‘Anh muốn trở thành người duy nhất trong mắt em, dù cho có một ngày vì em mà bị đày đến tận chân trời, anh muốn trở thành người duy nhất trái tim em, chỉ cần là vì em, anh nào sợ gió mưa [1]...’ Nghe thấy tiếng hát quen thuộc, Cố Phi nhanh chóng từ trên ghế sofa đứng lên, cầm túi xách ném trên đất, lấy điện thoại di động ra, cô cài đặt chuông bài hát này là vì Diệp Đình Dực.
[1] Lời bài hát [anh muốn trở thành người duy nhất trong mắt em- 我想成为你眼中的唯一] Hoàng Kim Đồng OST
"Alo?"
"..." Bên kia điện thoại không trả lời.
"Đình Dực, gọi điện thoại mà sao không lên tiếng vậy? Không phải là đang xấu hổ đó chứ?" Cố Phi cười nói, nhận được điện thoại Diệp Đình Dực, trong lòng cô cao hứng không nói được thành lời.
Lúc này, bên kia điện thoại, Diệp Đình Dực đang nằm ở trong biệt thự, dùng chăn che lại đỉnh đầu, điện thoại di động bên tai truyền ra giọng Cố Phi ngọt ngào lại mị hoặc, đột nhiên cảm thấy trong chăn quá nóng, anh đẩy chăn ra một chút. Ừm, cảm thấy tốt hơn nhiều rồi!
"Nói bậy, ai xấu hổ hả?" Diệp Đình Dực hạ thấp giọng, nghiêm túc nói.
"Không có xấu hổ, vậy chính là nhớ em rồi!" Cố Phi cười vui vẻ.
"Khụ khụ, thì,thì cho là vậy đi..." Gương mặt Diệp Đình Dực ửng đỏ, nói sang chuyện khác: "Chuyện của em trai em thế nào rồi?"
"Quý Toàn Nam đã nói chuyện em trai em với anh rồi, em chống đỡ nổi không?" Anh lo lắng hỏi.
"Anh yên tâm, em không sao. Chỉ là ông nội tức giận, liền đánh Cố Gia Vũ rồi bảo nó đến nhà người ta xin lỗi, cố gắng trấn an bồi thường cho bọn họ. Ài, chuyện đã xảy ra, không còn cách nào thay đổi được." Cố Phi vốn dĩ muốn ngăn cản, nhưng cô trọng sinh trở về quá muộn: "Người chết cũng không thể sống lại, chỉ có thể bồi thường nhiều một chút, hi vọng người sống có thể dễ chịu hơn." Cô thở dài nói
"Ừm." Diệp Đình Dực cũng không biết nói gì. Nếu như Cố Gia Vũ là em ruột anh, gây ra chuyện hồ đồ này, anh sẽ lập tức đánh gãy chân cậu ta! Nhưng, cậu ta là em trai nhóc con, nhóc con lại còn luôn yêu thương cậu ta...
"Chuyện này anh đừng xía vào, anh cứ tập trung làm chuyện của anh đi, còn nhà họ Cố em có thể tự mình giải quyết." Cố Phi không muốn anh cuốn vào những rắc rối trong nhà họ Cố, sợ lại như kiếp trước, cô vội đổi đề tài: "Đình Dực, ở Tây Thành... chênh lệch thời gian chắc giờ cũng rất muộn rồi, mà anh còn gọi điện thoại cho em, không có chuyện gì chứ?"
"Không có chuyện gì!" Diệp Đình Dực thấy Cố Phi không muốn nói nhiều, cũng phối hợp trả lời cô: "Chỉ nói với em một chuyện, sợ là trong thời gian ngắn anh không thể quay về, Abbott bị bọn cướp dọa sợ đến vỡ mật nên kêu anh bảo vệ suốt hành trình của ông ta. Ông ta tới bên này nói chuyện làm ăn, chưa xác định được ngày về, em có việc thì đi tìm Quý Toàn Nam, anh đã nói trước với cậu ta rồi, em đừng ngại, có việc gì cứ để cậu ta đi làm."
"Vâng, em biết rồi, nhưng... công ty của anh nhiều người như vậy, người kia lại chỉ tìm một mình anh, vậy chứng tỏ chồng em rất lợi hại nha?"Cố Phi trêu chọc.
Đầu bên kia điện thoại, khuôn mặt Diệp Đình Dực đỏ lên.