Hồ thôn, đối diện nhà họ Bạch, Trần Lâm mặc hán phục ngồi ở bên cửa sổ, livestream nói đùa với khán giả, mắt lơ đãng liếc nhìn về phía cửa sổ, thấy trong sân đối diện, Ngụy Hoa đang giơ xiên cá chuẩn bị đâm vào tim.
"A!" Trần Lâm hét lên, cầm di động, chạy ra khỏi phòng, vừa chạy vừa kêu: "Dì Ngụy, dì Ngụy, dì mau dừng tay! Dì bình tĩnh lại!"
Đi qua sân nhỏ, cô bước hai ba bước xông cửa vào nhà ho Bạch, sợ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến Ngụy Hoa, Trần Lâm đi chậm lại, vội vàng hỏi: "Dì Ngụy, dì nhìn cháu đi, dì có khuất mắt gì trong lòng, chúng ta từ từ ngồi xuống nói, dì làm gì vậy chứ? Dì mau thả xiên cá xuống..."
"Tiểu, Tiểu Lâm à." Đột nhiên có người xông vào, Ngụy Hoa sợ hết hồn, lực tay dịu lại, xiên cá không đâm vào ngực, nhìn Trần Lâm, hai mắt bà trống rỗng: "Dì Ngụy phải đi cùng chú Đông cháu và Thiên Kỳ."
"Không, dì Ngụy, chú Đông và Thiên Kỳ bọn họ, bọn họ, hai người bọn họ ở cùng một chỗ, không cần dì đi cùng! Dì, dì đừng làm cháu sợ..." Trần Lâm lắp bắp nói, sợ đến sắp phát khóc.
Nhìn dáng vẻ Ngụy Hoa hoảng hốt, nhớ lúc cơm tối, mẹ của cô không ngừng thở dài, lẩm bẩm: " Nhà họ Cố đúng là gây nghiệt mà, người nhà đó giỏi thật, gϊếŧ chết hết nhà bọn họ, quá bi thương. Em Ngụy số khổ, buổi sáng Vĩ Đông vừa qua đời, buổi chiều con trai lại bị xe đụng..." Còn cố ý đốt nén hương, cầu đầy trời thần Phật xin thương xót, phù hộ Tiểu Thiên Kỳ không có chuyện gì...
Cha cô cũng ở bên cạnh lắc đầu thở dài, nói: " Sợ là Thiên Kỳ không qua khỏi, lúc lên xe cứu thương, bác sĩ nói thằng bé đã không còn thở, em Ngụy không tin, nhất quyết đưa vào bệnh viện..."
Cả ngày, nhà người bọn họ đều thổn thức vì chuyện nhà họ Bạch gặp phải, chờ có kết quả tốt, nhưng không nghĩ tới Thiên Kỳ đi rồi…Ngụy Hoa cũng không muốn sống nữa.
"Dì Ngụy, trước tiên dì bình tĩnh lại đã, dì còn chị Hân Ngữ mà, dì đi rồi chị ấy làm sao bây giờ? Dì phải suy nghĩ cho chị ấy chứ!" Mồ hôi chảy trên mặt Trần Lâm.
"Tiểu Lâm..." Ngụy Hoa mở miệng, bà nhìn thấy điện thoại di động trong tay Trần Lâm, trong đôi mắt ảm đạm đột nhiên loé lên một tia sáng, bà nghe người ta nói, cô gái nhỏ nhà hàng xóm là người hay livestream trên mạng, nhưng livestream là gì, bà không biết rõ ràng lắm, chỉ nghe người khác nói, giống như TV, có rất nhiều người xem.
"Cháu là đang livestream sao? Có phải có rất nhiều người đang xem không?" Ngụy Hoa chợt hỏi.
"Đúng vậy ạ, là phát sóng trực tiếp..." Trần Lâm sững sờ đáp, không hiểu vì sao bà lại hỏi đến livestream.
Ngụy Hoa nhìn cô, đột nhiên vẫy tay: "Đến đây, cháu cầm điện thoại di động để đối diện với dì, dì cũng muốn livestream!"
Cố Gia Vũ ác độc, hại bà nhà tan cửa nát, bà vô dụng, không dám tìm cậu ta liều mạng, nhưng trước khi chết, cũng phải phun cậu ta một thân máu, cho mọi người biết rõ cậu chủ Cố coi trời bằng vung, tội ác tày trời thế nào.
"Cho, đưa cho dì livestream?" Trần Lâm ngây ngẩn cả người, nhưng nhìn thấy Ngụy Hoa đã bình tĩnh lại, cây xiên cá để trước ngực cũng đã buông xuống, trong lòng cô thầm thở phào, không dám kíƈɦ ŧɦíƈɦ bà nữa, nghe lời đưa máy ảnh điện thoại di động nhắm ngay Ngụy Hoa.
Trong livestream, ban đầu khán giả nghe thấy Trần Lâm la hét, không hiểu xảy ra chuyện gì, đang suy đoán đủ mọi chuyện, thì đột nhiên chỗ máy ảnh sáng lên, một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi xuất hiện trong màn ảnh, bà ăn mặc mộc mạc, khuôn mặt đầy bi ai, ánh mắt lại lộ ra tia sáng quỷ dị.
Mắt thấy điện thoại di động hướng về mình, bà mở miệng: "Tôi không biết mọi người có đang nhìn tôi không. Tôi là dân thôn quê ở Hồ thôn, Tân Thành. Năm trước, Cố Gia Vũ nhà họ Cố ở Tân Thành muốn khai phá thôn chúng tôi, chọn trúng hồ cá nhà tôi, và nhất định phải chiếm cho bằng được, nhưng không bồi thường tiền cho nhà tôi, nên chồng tôi không đồng ý, vì vậy mà Cố Gia Vũ kêu thủ hạ hạ độc hồ cá nhà tôi, khiến cho cá chết hết."
"Sáng sớm hôm nay, bọn họ lại tới nhà tôi hạ độc hồ cá, bị chồng tôi phát hiện và đuổi theo, rồi bị đám người bọn họ gồm năm, sáu tên đàn ông to con đánh chết!" Nhớ tới Bạch Vĩ Đông chết thảm, Ngụy Hoa tan nát cõi lòng gào khóc: "Bọn này đáng bị đâm ngàn đao, ông trời sao không cho sấm sét, đánh chết bọn họ chứ!"
"Tình huống này là sao, quay phim truyền hình đấy à?"
"Giống như không phải, không nhìn thấy máy quay nha!"
"Đây là Lâm Lâm chơi trò mới? Diễn nghĩa cuộc đời bi thảm?"
Trong livestream, bình luận trên màn hình điên cuồng đi lên.
Ngụy Hoa lau qua loa nước mắt trên mặt, rồi nói tiếp: "Bọn họ đánh chết chồng tôi, tôi muốn tố cáo Cố Gia Vũ, nhưng nhà họ Cố nhà giàu nứt vách, Cố Gia Vũ càng coi trời bằng vung, nghe nói tôi muốn tố cáo cậu ta, cậu ta liền dẫn đàn em tới nhà tôi đập đồ, đánh tôi, uy hϊếp tôi, nếu dám tố cáo cậu ta thì sẽ liền gϊếŧ cả nhà tôi, để một nhà chúng tôi đoàn viên ở suối vàng."
"Con trai tám tuổi của tôi thấy cậu ta đánh tôi, liền đi tới kéo cậu ta, nhưng lại bị cậu ta đẩy ra ngoài, rồi bị xe đi ngang qua đụng chết..."
Ngụy Hoa biết Bạch Thiên Kỳ bị xe đụng là do mình kêu đi ra ngoài, nhưng bà muốn nói như vậy, vì cảnh sát xử lý tai nạn giao thông nói với bà, Bạch Thiên Kỳ là đột nhiên lao ra, tài xế xe tải không kịp phanh xe nên mới đụng vào thằng bé, nghiêm túc mà nói là Bạch Thiên Kỳ sai quy tắc giao thông, căn bản cũng không phải do Cố Gia Vũ.
Nhưng dựa vào cái gì? Nếu Cố Gia Vũ không đến nhà họ Bạch gia đập đồ, đánh bà, sao bà có thể kêu Thiên Kỳ đi gọi người, rồi bị xe đụng?
"Tôi đi tìm cảnh sát, nhưng cảnh sát nói không có chứng cứ, Cố Gia Vũ táng tận lương tâm này, hại chết hai mạng người nhà tôi, lại như không có chút liên quan gì, vẫn ở ngoài xã hội ăn ngon mặc đẹp, nhưng còn tôi thì sao? Chồng của tôi chết, con trai cũng đã chết, trong một đêm, tôi không còn cái gì!"
Nghe Ngụy Hoa kể, trong mắt Trần Lâm đầy nước mắt, nhà họ Bạch thật sự quá đáng thương, chỉ trong một ngày, nhà nát người mất, trách sao Ngụy Hoa không muốn sống.
Nhìn chằm chằm xiên cá trong tay Ngụy Hoa, Trần Lâm chậm rãi đi về hướng bà, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Dì Ngụy, chú Đông và Thiên Kỳ đã đi rồi! Dì phải chăm sóc bản thân mình, dì còn chị Hân Ngữ nữa mà, đợi khi chị Hân Ngữ trở về, chúng ta cùng đi tìm nhà họ Cố tính sổ."
"Tiểu Lâm, cháu đừng đi về phía trước." Ngụy Hoa lui về phía sau vài bước, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm máy ảnh trên điện thoại di động, cắn răng nghiến lợi nói: "Cố Gia Vũ, cậu hại chết chồng tôi, hại chết con trai của tôi, buộc tôi phải đến đường cùng, tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu." Bà gào thét, giơ lên xiên cá trong tay, nhắm ngay tim, bất ngờ đâm vào.
Trong nháy mắt, máu bắn tung tóe, khuôn mặt Ngụy Hoa đầy vẻ dữ tợn, ngã xuống.
Con ngươi lồi lên, bà chết không nhắm mắt.
"A! Dì chết rồi!" Trần Lâm bị doạ trợn trắng mắt, thét chói tai.
Tiếng thét chói tai truyền khắp cả thôn nhỏ, đánh thức các thôn dân đang ngủ say, hình ảnh máu tanh chói mắt, một mạng người biến mất ở trước mắt khiến cho các khán giả đang xem livesteam khϊếp sợ...
"Chuyện này... Thật hay giả? Người chết?"
Đến nửa ngày, một bình luận lẻ loi hiện trên màn hình di động.
Sau đó, lại ùn ùn kéo đến.