Cố Phi lẳng lặng bò vào trong ngực Diệp Đình Dực, anh giống như trấn an vỗ nhẹ sau lưng cô, bất chợt một chiếc nhẫn trên ngực hấp dẫn sự chú ý của anh, chiếc nhẫn được treo ở trên sợi dây chuyền đơn giản. Hai màu vàng bạc, hình dáng kì quái, Diệp Đình Dực cầm chiếc nhẫn, nhìn kỹ một lúc lâu sau thì thấy màu vàng là hình chữ F, màu bạc là hình chữ G, hai màu giao với nhau như hai tay đan xen.
Thấy Diệp Đình Dực cầm chiếc nhẫn không buông, Cố Phi ngẩn ra: "Được rồi, chúng ta đi thôi!" Cô mím môi, rút dây chuyền từ trong tay Diệp Đình Dực, đứng lên: "Nhanh lên, nếu không sẽ không kịp giờ thăm đấy."
"Đi thôi." Trong lòng Diệp Đình Dực có chút nghi hoặc, Cố Phi lại cứ ở bên tai thúc giục, anh đành đứng dậy, theo Cố Phi ra cửa.
Ngồi trên xe Diệp Đình Dực, vuốt chiếc nhẫn trên cổ, Cố Phi ảo não cắn môi, sau khi trở về, xảy ra liên tục nhiều chuyện nên quên tháo chiếc nhẫn Phùng Minh Triết tặng cho cô.
Chiếc nhẫn này là lúc sinh nhật cô hai mươi tuổi, Phùng Minh Triết tặng cho cô, lúc đó, Phùng Minh Triết còn cố ý đến nước Pháp đặt trước hai chiếc nhẫn giống nhau, màu vàng F đại diện cho Phùng Minh Triết, màu bạc G thì đại diện cho cô. (*)
(*) Feng: Phùng, Gu: Cố
Ngày ấy, Phùng Minh Triết tỏ tình với cô, cô vô cùng cảm động, kiếp trước vẫn luôn đeo chiếc nhẫn này. Có thể nói, chiếc nhẫn này đã chứng kiến cô ngu xuẩn và tin lầm người, Cố Phi nắm nó, hận không thể lập tức kéo nó xuống, ném ra ngoài cửa sổ.
Nhưng mà... không được. Cô quay đầu nhìn Diệp Đình Dực đang lái xe, để tay xuống, Diệp Đình Dực vốn không biết thứ này là Phùng Minh Triết tặng, cô cũng không muốn gây sự chú ý cho anh..
Dù sao, Diệp Đình Dực cũng có máu ghen, nếu như gây sự chú ý, cô không biết phải hao phí bao nhiêu miệng lưỡi mới có thể giải thích rõ ràng. Mối quan hệ hai người vất vả lắm mới hòa hoãn, cô thật sự không muốn tự mình hủy đi.
Để chiếc nhẫn vào bên trong áo, cô thở dài, được rồi, tạm thời giữ lại, tìm một cơ hội lặng lẽ ném đi.
Biệt thự nhà họ Cố.
Cố Mạn Kỳ dựa ở trên cửa, nghe bà cụ Cố ở tầng dưới mắng không ngừng, mà lòng có chút dậy sóng. Cô ta biết, lát nữa Tô Mỹ Vân lên tầng, sẽ đem tất cả những lời bà cụ Cố khinh bỉ, trút lên người cô ta.
Dù sao, đứa con ghẻ này vẫn luôn là chỗ trút giận của Tô Mỹ Vân, những năm này cô ta đã quen.
Cố Mạn Kỳ duỗi tay định khóa cửa lại, nhưng mà suy nghĩ cân nhắc lại buông xuống.
Đột nhiên, cửa bị đẩy mạnh ra, đụng trên người cô ta một cái ‘bốp’, té trên mặt đất đau đớn kêu kên, vô cùng chật vật.
Khuôn mặt Tô Mỹ Vân đầy vẻ giận dữ xuất hiện ở cửa ra vào, bà ta âm trầm nhìn Cố Mạn Kỳ ngồi ở dưới đất, xoay người cẩn thận đóng cửa lại.
"Mạn Kỳ, hoá ra là mày ở nhà?" Hai mắt Tô Mỹ Vân đỏ rực, có chút điên cuồng, từng bước từng bước đi về phía Cố Mạn Kỳ: "Con gái ngoan của tao, mày nghe bà già kia ở dưới tầng mắng tao, có phải rất vui vẻ hả giận không? Cảm thấy cuối cùng cũng có người ra mặt giùm mày?"
"Không phải, mẹ, mặt gì, con nghe không hiểu, con, con..." Cố Mạn Kỳ đứng lên, liên tục khoát tay, vừa lùi về sau vừa giải thích: "Vừa rồi con đeo headphone nghe nhạc, cái gì cũng không nghe!"
"Đứa con ghẻ này, mày là tên ngu ngốc giống như thằng bố kia của mày! Nghe nhạc? Mày lừa gạt ai vậy!" Tô Mỹ Vân bóp eo Cố Mạn Kỳ, dùng sức nhéo: "Tao nói cho mày biết, Cố Mạn Kỳ, tao là mẹ ruột của mày, hôm nay mày có thể ở nhà họ Cố, làm cô chủ Cố cao cao tại thượng ra vào nhà giàu... đều là tao cho mày, người khác ức hϊếp tao còn chưa tính, mày vậy mà chỉ đứng xem nào nhiệt?"
"Không có, mẹ, mẹ đừng hiểu lầm, con thật sự không nghe mà!" Cố Mạn Kỳ sợ hãi lùi ra sau, trong lòng vô cùng đau khổ.
Từ khi Cố Gia Vũ vào tù, bà cụ Cố đổ hết mọi lỗi lầm vào trên người Tô Mỹ Vân, chỉ cần nhìn thấy bà ta liền mắng, bà ta không dám phản kháng, nên quay đầu liền trút hết mọi lên người cô ta, thường xuyên ngắt nhéo những nơi che kín trên người cô ta, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, trên eo trên đùi cô ta đã xuất hiện nhiều mảng xanh tím.
Tô Mỹ Vân xả hết tức giận lên cô ta, còn cô ta thì sao? Cô ta làm sao bây giờ? Cố Mạn Kỳ cúi đầu xuống, đè nén phẫn hận trong lòng, nắm lấy tay Tô Mỹ Vân đang nhéo mình, gấp gáp hỏi: "Mẹ, không phải mẹ đến thăm Gia Vũ sao? Gia Vũ khỏe chứ?"
Nhắc tới Cố Gia Vũ, Tô Mỹ Vân buông lỏng tay ra, Cố Mạn Kỳ nhân đó lùi về sau vài bước, nước mắt đảo quanh ở bên trong vành mắt, cơ thể đau đớn run lên.
"Khỏe? Mày không biết suy nghĩ sao? Ở nơi như vậy, Gia Vũ làm sao khỏe hả?" Tô Mỹ Vân buồn bực mắng cô ta: "Bà già kia, tỏ vẻ vênh váo với chúng ta, ngày đó ở trước mặt Diệp Đình Dực và Cố Phi, sao không nói đi?"
"Cố Phi hại Gia Vũ ngồi tù, bà ta không dám đi tìm Cố Phi tính sổ, trái lại đi gây sự với tao. Còn con khốn Cố Phi kia, thì ngăn Diệp Đình Dực không cho giúp chúng ta."
"Cái đồ vô dụng! Nếu như mày có thể như Cố Phi, nhào người đàn ông quyền thế thì bà già kia dám đối xử với tao như vậy sao, em trai mày có phải đi tù không?" Tô Mỹ Vân chỉ vào Cố Mạn Kỳ trách mắng: "Uổng công tao từ nhỏ dạy mày, còn phí hết tâm tư dẫn mày vào nhà họ Cố, trở thành cô chủ nhà giàu!"
"Gia Vũ của tôi... Bình thường đều gọi thằng bé là ‘tâm can bảo bối’, giống như thương yêu lắm, đến lúc có chuyện, ai cũng mặc kệ. Con trai của tôi!" Nghĩ đến Cố Gia Vũ thê thảm ở trong tù, Tô Mỹ Vân vô cùng đau lòng.
Nhìn Tô Mỹ Vân khóc than, trang điểm trên mặt vì khóc mà lem luốc, hoàn toàn không còn dáng vẻ cao quý, trong lòng Cố Mạn Kỳ thoải mái, khóe miệng nhếch lên cười, khụ một tiếng, đáy mắt cô ta chợt thoáng hiện vẻ khác lạ: "Mẹ, thực ra anh Đình Dực có thể giúp Gia Vũ, chỉ cần anh Đình Dực chịu giúp, với thân phận địa vị nhà họ Diệp, chuyện Gia Vũ còn khi còn có bước ngoặt."
"Dù không ra được, nhưng tốt xấu gì cũng giảm hình phạt."
"Mày nghĩ hay thật? Kêu Diệp Đình Dực giúp chúng ta, Cố Phi sao có thể đồng ý, cô ta còn hận không thể khiến cả đời Gia Vũ đều ở trong ngục không ra." Tô Mỹ Vân căm hận nói.
"Mẹ, trước kia anh Đình Dực không giúp chúng ta là bởi vì nghe lời ngon tiếng ngọt của Cố Phi, giúp Cố Phi có được Cố thị. Nếu như, chúng ta cho anh Đình Dực thấy rõ bộ mặt thật Cố Phi, anh ấy còn có thể giúp Cố Phi sao?" Cố Mạn Kỳ cúi thấp đầu, thấp giọng nói.
"Bộ mặt thật, bộ mặt thật gì?" Tô Mỹ Vân vội hỏi.