"Là cô ta một chân đạp hai thuyền, vừa ôm anh Đình Dực ngọt ngào ân ái, để nghĩ cách chiếm được Cố thị, lại vừa không quên được Phùng Minh Triết, vẫn còn vương vấn tơ lòng... Trong lòng không buông bỏ được Phùng Minh Triết, anh Đình Dực lại hoàn toàn bị cô ta mê hoặc. Cố Phi chính là hư tình giả ý[1], lừa gạt tình cảm của anh Đình Dực!" Cố Mạn Kỳ nói.
[1] hư tình giả ý (虚情假意): tình cảm giả dối
"Phùng Minh Triết? Không phải mày vẫn luôn bám theo cậu ta sao? Kéo cậu ta về rồi sao?" Tô Mỹ Vân cau mày nhìn con gái: "Cậu ta và Cố Phi còn liên lạc với nhau?"
"Đương nhiên là còn, Cố Phi rất thích Phùng Minh Triết. Lúc vừa mới kết hôn, bởi vì Phùng Minh Triết mà cô ta gây sự với anh Đình Dực đấy."
"Quãng thời gian trước, cô ta bỏ thuốc trong rượu của Diệp Đình Dực để kiện anh ấy nɠɵạı ŧìиɦ rồi ly hôn, sau đó có thể ở cùng một chỗ Phùng Minh Triết."
"Còn về con..."
Cố Mạn Kỳ kéo Tô Mỹ Vân ngồi trên ghế sofa, nhẹ giọng nói: "Mẹ, nhà họ Phùng ở Tân Thành, mặc dù cũng xem là không tệ, nhưng so với nhà họ Diệp thì căn bản không đủ để vào mắt. Trước kia, con có chút thích anh ta, nhưng mà người... Lòng tham thế lực, bà Phùng không lọt vào mắt con."
"Nhưng Diệp Đình Dực thì khác, nhà anh ấy gia thế tốt, người thì lại giỏi giang, nếu con có thể chộp anh ấy vào trong tay, khiến cho anh ấy yêu con, vậy tất cả nhũng thứ Cố Phi có được, không phải đều thuộc về con sao?"
"Đến lúc đó, muốn cho em trai giảm hình phạt, chính là gọi điện thoại cho nhà họ Diệp!" Cô ta nói.
"Cô nghĩ đẹp thật! Tôi nghe bố cô nói, lúc trước hai nhà Cố Diệp làm thông gia, chính Diệp Đình Dực lén lút chọn Cố Phi, bảo ông cụ Diệp dẫn cậu ta tới cửa, ngàn vạn lần cầu xin, ông nội cô mới đồng ý đấy..."
"Diệp Đình Dực đối với Cố Phi chính là yêu, chỉ bằng cô muốn thay vào đó..." Tô Mỹ Vân liếc Cố Mạn Kỳ một cái, xem thường nói: "Thực là mơ hão, không biết tự lượng sức mình."
“Hoàn toàn không thể."
Cái gì mà không thể chứ? Mắt Cố Mạn Kỳ lóe lên một tia không cam lòng.
Cô ta biết, bất kể là tướng mạo hay dáng người, đều không kém Cố Phi, chỉ là không đầu thai tốt số như Cố Phi.
Từ nhỏ đến lớn, đồ của Cố Phi, chỉ cần cô ta vừa ý thì sẽ dỗ dành, lừa gạt, giả bộ đáng thương, sắm vai thanh thuần, dụng mọi thủ đoạn để cướp vào tay, ngay cả Phùng Minh Triết cùng lớn lên với Cố Phi, tình cảm thâm hậu, thanh mai trúc mã, cũng bị cô ta kéo lại được đấy?
"Mẹ, không thử thì làm sao biết có được hay không? Tính tình Cố Phi kiêu ngạo như vậy, bị ông nội ép gả cho Diệp Đình Dực, trong lòng căn bản không tình nguyện, từ trước đến nay luôn cấu kết với Phùng Minh Triết làm bậy, chỉ là Diệp Đình Dực không biết thôi..."
"Bây giờ, chúng ta đi nói với Diệp Đình Dực là Cố Phi đột nhiên tiếp nhận anh ấy, ngọt ngào với anh ấy cũng vì mượn quyền thế của anh ấy để chiếm được Cố thị." Cố Mạn Kỳ nhếch miệng, dịu dàng nói: "Con sẽ sắp xếp mọi chuyện, khiến cho Diệp Đình Dực tận mắt nhìn thấy những chuyện này. Mẹ nghĩ với tính tình kiêu ngạo của Diệp Đình Dực, Cố Phi sẽ có kết cục gì?"
"Kết cục gì?" Tô Mỹ Vân ngồi thẳng cơ thể: "Đương nhiên giận muốn chết, nói không chừng cũng sẽ ném Cố Phi đi."
"Đúng vậy, người đàn ông nào thấy chuyện này cũng sẽ nuốt không trôi cục tức này, huống hồ Diệp Đình Dực, đến lúc đó, không chừng còn có máu me." Cố Mạn Kỳ hưng phấn nói.
"Nhưng mà..." Tô Mỹ Vân do dự, Diệp Đình Dực dù sao cũng là con rể nhà họ Cố, ông nội Cố rất coi trọng cậu ta, bà cụ Cố càng là bởi vì Cố Phi có thể gả vào nhà họ Diệp mà dương dương đắc ý, nếu để cho người nhà họ Cố biết mình và Cố Mạn Kỳ phá hủy hôn nhân Cố Phi, có khi sẽ không có quả ngon mà ăn.
Bà cụ Cố có thể sẽ xé xác bà ta ra.
"Mẹ, Cố Phi đối với Gia Vũ bỏ đá xuống giếng chính là vì Cố thị, cô ta cho rằng đẩy Gia Vũ vào tù, thì Cố thị sẽ là của cô ta.” Cố Mạn Kỳ thấy Tô Mỹ Vân do dự, bèn khuyên nhủ: "Chúng ta không thể để cho cô ta được như ý nguyện. Mặc dù Gia Vũ bị phán án tám năm nhưng chỉ cần Diệp Đình Dực chịu giúp chúng ta, dù Gia Vũ không thể lập tức ra khỏi tù, cũng có thể giúp em ấy giảm hình phạt, ít nhất chỉ ngồi mấy năm, hoặc là phóng thích, chỉ cần Gia Vũ ra ngoài, Cố thị còn là chuyện của Cố Phi sao?"
"Còn về ông bà nội... Bọn họ không phải chúng ta, bọn họ có thể lựa chọn Cố Phi, mà chúng ta... chỉ có Gia Vũ!"
"Không có Gia Vũ, nhà họ Cố có thể tiếp tục bám vào nhà họ Diệp hay không... Với chúng ta có quan hệ gì?"
Nghe Cố Mạn Kỳ nhắc tới Cố Gia Vũ, Tô Mỹ Vân suy nghĩ, biểu cảm biến hoá liên tục, thật lâu sau, đột nhiên cắn răng: "Được, làm gì làm đi? Chỉ cần có thể cứu Gia Vũ ra, muốn làm cái gì cũng được!"
"Vâng, mẹ, con biết rồi." Cố Mạn Kỳ đáp lại, trong mắt đầy vẻ hưng phấn.
Tiễn Tô Mỹ Vân đi, Cố Mạn Kỳ cầm điện thoại di động lên, bấm một dãy số quen thuộc, sau vài tiếng ‘tút tút’, một giọng nam trong trẻo vang lên: "Mạn Kỳ, tìm annh! Có chuyện gì?"
"Anh Minh Triết, anh đang bận sao? Em, ây... Mấy ngày nay chuyện trong nhà làm em rất phiền lòng, em muốn đi ra ngoài hít thở không khí, anh có thể đi với em không?" Cố Mạn Kỳ ôn nhu nhỏ nhẹ nói.
"Có thể, người đẹp hẹn, chuyện có lớn hơn nữa cũng phải để sang một bên. Bây giờ em đang ở đâu? Anh đi đón em." Giọng Phùng Minh Triết truyền đến.
"Không cần, em đang ở nhà! Sau một tiếng, chúng ta gặp ở chỗ cũ!" Cố Mạn Kỳ nói.
"Được, vậy lát nữa gặp." Nghĩ đến Cố Mạn Kỳ ngoan ngoãn hiểu chuyện, với anh ta muốn gì được đó, trên mặt thanh tú tuấn mỹ của Phùng Minh Triết xuất hiện ý cười.
Ném văn kiện trong tay xuống, anh ta nói với trợ lý: "Bảo tài xế đến đợi tôi, tôi muốn đi ra ngoài." Nói xong, liền đứng lên rời đi.
Nhà họ Phùng và nhà họ Cố ở Tân Thành kinh doanh lâu năm, lui tới không ngừng, đứa nhỏ hai nhà từ bé đã lăn lộn cùng nhau, Phùng Minh Triết đẹp trai dẻo mồm, rất được hai ông bà cụ Cố yêu thích, thuở thiếu thời gần như lớn lên ở nhà họ Cố, có thể nói là thanh mai trúc mã với Cố Phi.
Sau đó, Cố Mạn Kỳ đi theo Tô Mỹ Vân gả vào nhà họ Cố, thế giới hai người biến thành nhóm ba người thì phát sinh một chút gút mắc. Nhưng Phùng Minh Triết có quá nhiều tình cảm, vừa thích tính tình nóng nảy xinh đẹp của chị gái, vừa không quên được cô em gái mềm mại động lòng người.
Vẫn luôn dây dưa ở giữa hai chị em, anh ta không nở buông bỏ bên nào. Mà Cố Mạn Kỳ, từ nhỏ dưới sự dạy dỗ của Tô Mỹ Vân, đã không tin vào tình yêu, nhìn thấy thái độ Phùng Minh Triết, cô ta vẫn luôn mập mờ như gần như xa với anh ta, chỉ là thương Cố Phi, phụ nữ ngốc ngếch, kiếp trước đặt trái tim chân thực vào trên người Phùng Minh Triết cặn bã, kết quả bị hai người tính kế mà bi thương nửa cuộc đời.
Bên này, Cố Phi và Diệp Đình Dực về đến nhà sau khi đi thăm ông nội, tâm trạng Cố Phi cực kỳ không tốt, nhìn ông nội lớn tuổi nằm ở trong phòng hồi sức cấp cứu, trên người cắm đầy các loại cái ống, Cố Phi cảm thấy Cố Gia Vũ bị phán tám năm, thực sự là quá tiện nghi cho cậu ta.
Đứng ở phía trước cửa sổ, Cố Phi cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, trong lúc lơ đãng nhìn thấy chiếc nhẫn sáng loáng trước ngực, nhớ tới người tặng nhẫn, lửa giận trong lòng càng tăng lên, duỗi tay kéo chiếc nhẫn xuống, lập tức ném vào thùng rác, lông mày bất giác cau lại.