“Con…”, Thương Trọng Bá bị chọc tức, nhưng đã mau chóng nhìn thoáng ra. Không sao cả!
Ồng ấy đợi Thương Chính bị vả mặt
thôi.
Dù sao đợi sau khi anh yêu Kiều Doanh, không biết sẽ che chở yêu thương thế nào đâu!
Chợ đêm Ồn ào náo nhiệt.
Trước một quầy thịt nướng buôn bán có vẻ khá khẩm, Kiều Doanh và Tống Vi ngồi đối diện nhau.
“Kiều Nhi, thịt ba chỉ nướng cậu thích này”. Tống Vi đưa qua: “Tớ cố ý nướng cho cậu đấy”.
“Vi VI”. Kiều Doanh không có tâm tư ăn thịt nướng, cô nhíu mày: “Cậu có tâm sự sao?”
Tống Vi cúi thấp đầu, tâm trạng bổng trầm xuống, ngay cả giọng điệu cũng trầm hơn hẳn.
“Kiều Nhi, chuyện Trần Á Quân quấy rầy cậu, tớ biết rồi. Hôm đó lúc Trần Á Quân tỏ tình với cậu ớ phòng làm việc, tớ cũng nghe thấy rồi”.
Kiều Doanh không hề bất ngờ, cô sớm đã đoán được.
Nhìn thấy Tống Vi khổ sở như vậy, cô cũng rất khó chịu.
Nhưng cô không tìm được lời nào để an ủi Vi Vi.
Bởi vì cô chính là người phụ nữ khiến Trần Á Quân nảy sinh ý đồ khác.
Hiện giờ giống như Kiều Doanh đã làm ra chuyện có lỗi tày trời với Tống VI vậy.
“Vi Vi, xin lỗi, tớ không biết Trần Á Quân…”
Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, Tống Vi lại ngẩng đầu: “Kiều Nhi, người nên nói xin lỗi là tớ, là Trần Á Quân quấy rầy cậu, khiến cậu khó xử”.
Cô ấy lo lẳng nói: “Kiều Nhi, hai hôm nay Trần Á Quân không làm khó cậu, không kiếm chuyện gì với cậu chứ?”
Tên khốn Trần Á Quân kia, không có được thì anh ta chắc chắn sẽ ghi hận trong lòng và báo thù.
Tống Vi hiểu anh ta nhất.
“Cậu không cần quan tâm đến anh ta, tớ có cách đối phó”. Kiều Doanh áy náy trong lòng: “Cậu hành động khác thường như vậy, tớ đã đoán ra là cậu biết chuyện rồi, Vi Vi, cậu thật sự không trách tớ chứ?”
Tống Vi nói thật: “Mới đầu trong lòng tớ có chút khó chịu, dù sao cậu cũng là chị em tốt nhất của tớ, nhưng chuyện này sai là do Trần Á Quân, anh ta có vấn đề, cho dù không có cậu thì cũng sẽ có cô gái khác. Kiều Nhi, tớ là muốn nói cho cậu, cho dù mất đi Trần Á Quân thì tớ cũng không muốn mất một chị em tốt như cậu”.
“Tớ cũng không muốn mất đi chị em tốt như cậu đâu”.
Sau khi biết chuyện này, Tống Vi không trách cô, trái lại còn lo lắng Trần Á Đông sẽ kiếm chuyện với cô, Kiều Doanh rất cảm động.
Hiếm khi Vi Vi không trách cô, mà còn quan tâm cô.
Nhưng cô cũng rất tức giận: “Vi Vi, loại trai đểu như vậy, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn sao?”
“Nếu không có hai đứa nhỏ thì tớ đã sớm ly hôn rồi”, vẻ mặt Tống Vi không biết phải làm sao.
Nghĩ đến đứa nhỏ, những lời mà Kiều Doanh muốn khuyên nhủ để đối phương ly hôn cũng không thốt nên lời.
Đúng vậy.
Hai đứa nhỏ là vô tội.
Hơn nữa hai đứa nhỏ nhà Tống Vi còn đang tuổi bú mẹ, vẫn còn nhỏ như vậy!
Hai chị em nói chuyện một lúc.
Cuối cùng, Kiều Doanh tổng kết:
“Vi Vi, đừng nghĩ nhiều như vậy, đã gặp phải loại người như Trần Á Quân rồi, không thế quay đầu được nữa, chỉ có thể cố gắng thay đổi bản thân, khiến bản thân trở nên tốt hơn thôi”.
“Không phải cậu vãn luôn muốn trở thành áo giáp của Phán Phán và Tiểu Hằng đế bọn nhỏ vui vẻ hạnh phúc trưởng thành sao?”
“Cứ vứt bỏ sự đau khổ từ Trần Á Quân đi, cố gắng làm việc, nổ lực kiếm tiền”.
“Cho dù sau này thật sự ly hôn, thì cậu cũng thể để Phán Phán và Tiểu Hằng nhìn thấy một người mẹ lạc quan kiên cường, không gì đánh ngã được, có thể làm bọn nhỏ cảm nhận được sức mạnh của cậu, khiến bọn nhỏ cũng trở nên mạnh mẽ. Cậu nói có đúng không?”
Tống Vi gật đầu như gà mổ thóc, vừa gật đầu, nước mắt vừa chảy thành dòng.
“Kiều Nhi, chỉ có cậu mới có thế an ủi, cố vũ tớ, cho tớ sức mạnh”.
“Khóc đi, khó chịu thì cứ khóc một lúc đi. Khóc xong rồi, chúng ta lại ăn sạch mấy chục xiên nướng này, sau đó ngày mai tỉnh giấc, cố gắng làm việc, chăm chỉ kiếm tiền”.
“Không khóc nữa, ăn xiên nướng thôi”.
Qua một lúc, tâm tình Tống Vi cũng bình tĩnh lại.
Hai chị em đang ăn uống thỏa thích thì Trần Á Quân ôm Tiểu Hằng tìm đến.
“Tống VI, con khóc như vậy rồi sao cô còn không về, còn có tâm tư ở đây ăn thịt nướng, cô làm mẹ như vậy sao?”
Tống Vi vội ôm lấy bé thứ hai đang khóc.
Có lẽ là bé con đói rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!