Thương Chính nói với luật sư Lạc: “Người này không liên quan đến chúng tôi, cứ bảo người ở cục xử theo luật thôi”.
Luật sư Lạc rất giỏi quan sát thái độ của người khác nên đương nhiên hiểu ý của Thương Chính ngay, anh ta đáp một tiếng rồi bảo người tiếp tục nhốt Trần Á Quân lại.
Dẫu sao đúng là anh ta đã đánh người trước.
Mặc cho Trần Á Quân có hò hét thế nào ở đắng sau, anh ta cũng không được rời đi.
“Tống Vi, em nól với chồng Kiều Doanh mấy câu đi, đừng bỏ mặc anh”.
Tống Vi bế con rồi ngoảnh lại lườm anh ta: “Anh ở trong đó mà tự vấn lương tâm đi”.
Sau khi thấy cậu chủ của mình đã được thả, Tân Sâm vội gửi một tin nhắn cho anh: Cậu ba, cậu được thả rồi thì tôi về đây, cậu không muốn mợ chủ biết thân phận của cậu nên tôi không tiện đưa cậu về được.
Thương Chính: ừm!
Kiều Doanh và Thương Chính đưa Tống Vi về trước, sau đó mới về căn nhà thuê kia.
Vì hai nhà khá gần nên đi lại cũng nhanh.
Lần này, Kiều Doanh vẫn không hỏi gì nhiều giống lần trước.
Theo lý mà nói thì cô nên hỏi Thương Chính vài câu mới phải.
Cô yên lặng như vậy lại khiến Thương Chính thấy rảnh việc.
Nhưng hình như cô hơi im lặng quá thì phải.
Thương Chính thấy hơi bức bối: “Cô không muốn hỏi gì tôi à?”
Kiều Doanh hỏi ngược lại: ‘Thế anh muốn nói gì với tôi? Nếu anh muốn thì nói đi, không thì tôi cũng không hỏi nhiều đâu”.
Chẳng dễ gì gặp được một cô gái lý trí và thông minh như cô.
Cô biết rõ nếu anh không muốn nói thì có hỏi cũng bằng thừa.
Nhưng cô là vợ hợp pháp của anh cơ mà, cũng nên hỏi han vài câu chứ?
Thương Chính vần thấy có gì đó sai sai.
Nhưng anh vẫn không định nói cho cô biết thân phận của mình nên đành nói dối.
“Hai năm trước, tôi từng cứu vị luật sư đó nên mới gọi điện nhờ anh ta giúp. Chẳc vì nế ơn cứu mạng ngày xưa nên anh ta mới nghĩ cách để chúng ta nhanh được thả”.
Kiều Doanh ồ một tiếng.
Cũng coi như lý do chính đáng.
Thương Chính vừa đi vừa nhìn cô: “Cô không còn gì để nói nữa à?”
“Không, nhưng may mà anh đã cứu vị luật sư đó, không thì chúng ta thảm rồi”, Kiều Doanh tăng nhịp bước chân: “Về nhà thôi, muộn lắm rồi mà vần bắt anh ra ngoài, xin lỗi nhé!”
Tối qua, Kiều Doanh gặp ác mộng nửa đêm nên đã khóc lóc rồi bừng tỉnh, điều này làm ảnh hưởng đến Thương Chính nên cô xin lỗi cũng đúng.
Làm mất giấc ngủ của người khác thì phải xin lỗi thôi.
Nhưng hôm nay cô khách sáo như vậy lại khiến anh thấy hơi quá.
Cô cần gì phải khách sáo với anh vậy chứ?
Nhưng nghĩ lại thấy họ vốn là người xa lạ nên cô khách sáo như vậy cũng đúng thôi, do đó Thương Chính không bận tâm nữa.
Sau khi về nhà, Kiều Doanh đã thấy Thương Trọng Bá nằm trên sofa ngủ ngon lành.
Cô bước đi rón rén, không dám gây tiếng động mạnh.
Thật ra, ông ấy chỉ giả vờ ngủ thôi.
Đôi vợ chồng son chưa về nên ông ấy không yên tâm.
Lúc này thấy Thương Chính dẫn Kiều Doanh về, ông ấy mới yên tâm ngủ.
Trong lúc đánh nhau ban nãy, Kiều Doanh bị ăn một ghế vào lưng.
Lúc tắm rửa, cô thấy lưng hơi đau.
Tắm xong, cô thoa một ít thuốc.
Nhưng có chỗ không thoa đến, cô quay lại phòng ngủ rồi đóng cửa.
Thấy Thương Chính đang nằm trên thảm chuẩn bị ngủ, cô có vẻ lúng túng: “ừm… Thương Chính, anh thoa thuốc hộ tôi được không? ở sau lưng, tôi không với tới được”.
Thương Chính cau mày.
“Nếu không tiện thì thôi vậy”, Kiều Doanh cũng sợ cởi đồ xong sẽ ngại ngùng.
Vì cô chưa từng cởi đồ trước mặt đàn ông.
Dù người đó có là chồng hợp pháp của cô thì cô vẫn thấy xấu hổ.
“Ra đây”, Thương Chính ngồi dậy rồi vỗ vào chồ trước mặt mình, ra hiệu cho Kiều Doanh ngồi xuống đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!