Kiều Doanh ừm một tiếng rồi cởi cúc áo ngủ.
Cô không tỏ ra nũng nịu, chỉ nhờ anh thoa thuốc thôi mà nên không cần thiết phải kiểu cách quá làm gì.
Sau khi xoá bỏ sự lúng túng, cô thoải mái tuột áo ngủ xuống đầu vai.
Tấm lưng trắng ngần lập tức xuất hiện trước mắt Thương Chính.
Vì vẫn còn hai dây áo màu đen ớ trong nên càng tôn nước da cô thêm trắng trẻo.
Bờ vai gầy làm nổi bật xương cánh bướm của cô, như sắp mọc ra một đôi cánh mê người.
Đúng là tuyệt sắc!
Thương Chính đâu phải Liều Hạ Huệ.
Anh không thể giữ tâm mình trong sáng được.
Tối qua, cô đế lộ vòng eo mảnh khảnh đã làm anh trằn trọc cả đêm không tài nào ngủ được.
Giờ lại đến tấm lưng mỹ miều này thì bảo anh giữ binh tĩnh sao được.
Một người đàn ông khoẻ mạnh bình thường sẽ không thể bỏ qua được cảnh đẹp nhường này.
Hô hấp của anh bắt đầu nhanh hơn bình thường.
Nhưng anh rất biết cách khắc chế nên vẫn bình tĩnh nói: “Vết thương ở dưới nữa cơ, cô kéo cả dây áo xuống đi”.
“ừm!”
Kiều Doanh chỉ thấy lưng mình đau nhói.
Cơn đau như bị ai đó lột da vậy.
Cô vừa cởi thêm cúc áo vừa hỏi:
“Vết thương thế nào?”
Thương Chính nhìn động tác hơi vụng về của cô rồi lại nhìn vết thương, sau đó nói: “Bị trầy da nhiều đấy, miệng vết thương hơi sâu, nếu không xử lý khéo bị nhiễm trùng”.
Bảo sao mà đau vậy!
Lúc đánh nhau, cô đã ăn một đập trong lúc bảo vệ Tống Vi.
Chiếc ghế đập vào lưng cô rồi vỡ
tan.
Như thế không bị thương mới lạ
chứ.
Cô đưa tay ra sau cởi móc áo thì lập tức động vào vết thương nên đau đến toát mồ hôi.
Động tác cứ thế mà chậm lại.
Cô vừa làm vừa nói: “Bọn đó ngông cuồng thật, ban ngày ban mặt mà dám trêu ghẹo phụ nữ đang cho con bú. Nếu không có ai, không biết họ sẽ làm gì nữa”.
“Bạn thân của cô bị bắt nạt à?”, Thương Chính hỏi: “Tôi còn tưởng cô bị người ta trêu cơ”.
Kiều Doanh tự giễu nói: “Không, tôi gầy như que tăm, người không có thịt trông chán chết, ai thèm nhìn tới chứ. Không như Vi Vi, vừa sinh con xong nên người đầy đặn”.
Thương Chính: “Ai bảo cô trông chán chết, cô hơi bị xinh đấy”.
Điều này Thương Chính không phủ định.
Còn Kiều Doanh lại không nói gì.
Tại đây là lần đầu có người khen cô xinh.
Nhưng lời này do Thương Chính nói ra lại khiến cô thấy hơi ngại.
Lưng đau quá khiến cô không thể cởi móc áo ra được.
“Chậm như rùa bò”.
Thương Chính giơ tay rồi cởi luôn dây áo xuống.
“Ấy…”, nhưng động tác của anh quá nhanh và mạnh nên khiến Kiều Doanh bị đau.
“Đau lắm à?”, Thương Chính không biết cái móc áo động vào vết thương khiến nó có cảm giác đau như dao cứa.
Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc!
Kiều Doanh lẩm bấm.
Nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Không sao, không đau lắm, anh thoa thuốc hộ tôi với!”
Cô không dám õng ẹo.
Cũng chưa từng làm vậy với ai.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!