Ban đầu, để tiết kiệm, Kiều Doanh cùng vợ chồng Tống Vi đã thuê địa điểm công ty ớ thôn Thành Trung thuộc Bằng Thành.
Cách thôn này một con phố chính là trung tâm thương nghiệp phồn hoa.
Đó là điểm đặc sắc của Bằng Thành.
Thương Chính chờ bên ngoài vài phút.
Tiếng tiểu thương mời chào, tiếng người qua kẻ lại ồn ào khiến anh thấy hơi phiền.
Khí chất đặc biệt của anh hoàn toàn không ăn nhập với nơi này.
Nhìn thấy Kiều Doanh một cái là anh đi tới ngay.
“Sao anh lại đến đây?”, Kiều Doanh nhớ mình không hề nói cho anh biết địa chỉ công ty.
Thương Chính không trả lời mà hỏi: “Công ty nhỏ mà tôi mở phá sản rồi, ngân hàng đã niêm phong nhà với xe, giờ tôi không có chỗ nào để ở cả, đến nhà cô được không?”
Kiều Doanh đứng hình: “Buổi sáng vẫn bình thường cơ mà?”
Thương Chính bắt đầu thêu dệt: “Chuyện vừa xảy ra lúc chiều”.
Kiều Doanh vẫn thấy hơi khó chấp nhận.
Sao anh không nói cho cô biết những chuyện này trước khi đăng ký?
Thương Chính nói tiếp: “À, tạm thời tôi đang thiếu tiền nên muốn vay cô một trăm nghìn, tiện không?”
Nếu không phải đã hứa với bố là phải đến sống ở nhà của Kiều Doanh, Thương Chính sẽ không nói dổi và mượn tiền phụ nữ thế này.
Thật ra, anh chẳng buồn thử lòng Kiều Doanh, dẫu sao một năm nữa là họ cũng ly hôn.
Nhân phẩm của Kiều Doanh ra sao cũng không mấy liên quan đến anh.
Nhưng bố anh thì khác, hình như ông ấy cố ý chứng minh cho anh thấy Kiều Doanh là một cô gái tốt.
Vậy nên anh đành phải làm theo.
Anh đang chờ Kiều Doanh từ chối.
Dầu sao không một người bình thường nào có thể chấp nhận một người chồng vừa đăng ký lúc sáng, đến chiều đã đột ngột phá sản, sau đó còn chạy đến vay tiền mình.
Kiều Doanh không trả lời ngay.
Thương Chính lại thấy đây là một chuyện tốt.
Chỉ cần cô từ chối thì anh không cần ở nhà cô nữa.
Anh nói: “Không sao, nếu cô thấy không tiện thì tôi về sống cùng bố cũng được”.
Thấy Thương Chính bỏ đi rồi, Kiều Doanh vẫn còn đang nghĩ ngợi, nhưng sau đó cô đã đuổi theo anh: “Hành lý của anh đâu?”
Thương Chính dừng bước rồi hỏi lại: “Cô đồng ý cho tôi đến nhà cô ở à?”
Sau một hồi đấu tranh tư tướng, Kiều Doanh dứt khoát nói: “Nếu đã kết hôn rồi thì ít cũng là người một nhà trên danh nghĩa, anh cứ đến chỗ tôi đi, chú Thương cũng chẳng sung sướng gì, đừng làm chú ấy buồn phiền thêm nữa”.
Thế là cô đồng ý rồi à?
Ngoài mặt Thương Chính vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng thật ra đang rất chấn động.
Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị cô từ chối rồi.
Hơn nữa, anh còn định lấy chuyện này ra để chứng minh cho bố mình thấy người con dâu mà ông ấy ưng ý cũng không mấy tốt đẹp đâu.
Bây giờ xem ra, chắc bố anh nghĩ anh coi thường cô gái này rồi.
Thương Chính rất muốn bị Kiều Doanh từ chối nên hỏi lại: “Này, còn tiền tôi vay cô thì sao?”
Kiều Doanh nghiêm túc nói: “Chuyện này thì tôi cần suy nghĩ thêm”.
Một trăm nghìn không phải một con số nhỏ.
Thương Chính: “Nếu cô thấy khó xử thì cứ mặc kệ tôi, dẫu sao chúng ta cũng mới quen nhau có chục tiếng chứ mấy”.
Kiều Doanh: “Sáng mai tôi sẽ trả lời anh”.
Nghĩ đến đây, Kiều Doanh hỏi tiếp: “Anh Thương, ngoài phá sản ra thì anh còn mắc nợ gì không?”
Giờ họ là vợ chồng hợp pháp rồi.
Nếu anh mắc nợ bên ngoài thì cô cũng phải trả cùng.
Cô rất lo về vấn đề này.
Thương Chính cũng nhận ra sự lo lắng của cô.
Lừa cô là mình phá sản đã là hơi quá rồi, anh không muốn tăng thêm áp lực cho cô nên nói: “Không, tài sản của tôi thế chấp được nhưng giờ chẳng còn đồng nào”.
“Vậy thì tốt”, Kiều Doanh thớ phào một hơi rồi cỗ vũ anh: “Anh có sức khoẻ, cứ tìm một công việc trước, chỉ cần cố gắng thì sẽ trỗi dậy lại thôi”.
Thương Chính chí ừ một tiếng rồi nhìn cô.
Hình như đúng là cô khiến người ta không thể ghét nổi.
Kiều Doanh hỏi: “Hành lý đâu?”
“Nhà bị niêm phong đột ngột mà”, Thương Chính: “Có kịp lấy gì đâu”.
Kiều Doanh: “Đi thôi, tôi đi mua vài bộ đồ cho anh thay với ít đồ dùng sinh hoạt”.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!