Thương Chính không còn gì để nói
nữa:
Không biết anh nhìn lòng người quá phức tạp hay đơn giản nữa đây.
Vấn đề này anh cần phải suy ngẫm lại.
Hình như vẫn không tin sự vào sự ủng hộ vô cớ của Kiều Doanh, Thương Chính nhắc nhớ tiếp: “Kiều Doanh, cô không sợ mất số tiền này à, nhỡ sau tôi không kiếm được ngần ấy thì sao?”
Kiều Doanh ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nếu thế thì cũng do tôi tự lựa chọn thôi”.
“Tôi lựa chọn kết hôn và sống với anh thì nên tin tưởng anh”.
“Nếu tôi chọn nhầm thì cũng phải tự chịu hậu quả”.
“Ai cũng phải chịu trách nhiệm với việc mình làm mà, phải không?”
Thương Chính tiếp tục im lặng:
“Anh Thương, tôi không mong anh giàu sang phú quý, cũng không cầu kiếm được nhiều tiền như xưa, Nhưng ít nhất anh phải phấn chấn lên, ra dáng trụ cột trong nhà vào”.
Kiều Doanh như đang khích lệ, cũng giống như cảnh cáo anh.
“Vì thế từ nay trở đi, anh đừng bao giờ nghĩ mình là sếp từng mở một công ty nữa, anh phải chăm chỉ. Nếu anh vì chuyện này mà sa sút thì đương nhiên tôi cũng có cách trị anh”.
“Cô bắt đầu định quản lý tôi đấy à?”, Thương Chính mím môi cười.
Kiều Doanh nghiêm túc nói: “Tôi không quản lý anh, dù tôi chuẩn bị tốt cho trường hợp xấu nhất, nhưng cũng không muốn số tiền này không cánh mà bay, vì thế vẫn phải giám sát anh một chút”.
Thương Chính cười rồi vùi đầu ăn mỳ.
Đột nhiên anh cảm thấy bát mỳ nhạt nhẽo này cũng không đến mức chán lắm.
Anh ăn vài miếng rồi lại nói: “Cô không cần cho tôi vay tiền nữa, nãy có một người anh nhắn tin cho tôi, anh ấy đã chuyển tiền đến công ty tôi rồi”.
ư?”
Kiều Doanh ngẩng đầu lên: “Thật
“Thật”, Thương Chính ăn tiếp.
“Người anh em này của anh đáng tin đấy, sau này nhớ cảm ơn người ta cẩn thận vào”.
“Nhưng”, cô nói tiếp: “Anh cứ cầm tiền của tôi cứu nguy tạm thời đi, vì dẫu sao mượn tiền người kia cũng nợ ân tình người ta”.
Thương Chính ăn xong thì bỏ đũa xuống: “Không sao, chúng tôi chơi với nhau lâu rồi, cô cất tiền đi đi, cô kiếm tiền cũng vất vả mà”.
Kiều Doanh cũng đã ăn xong nên đứng lên thu dọn: “Nếu anh cần dùng thì cứ bảo tôi một tiếng”.
Thu dọn xong, hai người ai đi việc người nấy.
Trước khi chia tay, Kiều Doanh còn an ủi và động viên Thương Chính thêm vài câu.
Cô vừa phóng con xe điện ra ngoài thì dừng lại rồi gửi hai tin nhắn cho Thương Chính.
Sợ anh không có tiền đi taxi nên tỏi vừa chuyển cho anh hai nghìn đó.
Mọi thứ sẽ tốt lên thôi, cố lên!
Thương Chính nhận được tin nhắn xong chỉ biết cau mày.
Bảo sao trước khi ra ngoài, cô bảo máy mình mất sóng rồi mượn điện thoại anh.
Ra là vì sợ anh không nhận tiền chuyến nên đã ấn nhận giúp anh.
Lúc này, Thương Chính đã ngồi lên chiếc Rolls Royce.
Hai nghìn với anh mà nói chỉ là mấy đồng bạc lẻ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!