Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đỉnh Cấp Lưu Manh

– Xin lỗi, có thể giúp ngài gì không ạ?

Hướng Nhật mới vừa bước vào trụ sở chính của Công ty Hướng Nhật, một nữ tiếp tân mặt mũi thanh tú tiến lên lễ phép ‘ngăn cản’ hắn.

– Tôi muốn tìm người. – Hướng Nhật đẩy kính mắt lên, liếc nàng một cái.

– Xin hỏi ngài muốn tìm ai? – Cô tiếp tân trước mặt vẫn lễ phép hỏi.

– Tô Úc. – Hướng Nhật trả lời ngắn gọn dứt khoát.

– Là tìm Tô chủ tịch sao?

Gương mặt vui vẻ của nữ tiếp tân biến mất, tên trước mặt này thật là vô lễ quá, ai tới đây cũng phải xưng một tiếng “Tô tiểu thư” hoặc là “Tô chủ tịch”.

– Không sai.

– Có hẹn trước không? – Cô gái tiếp tân sắc mặt chợt đanh lại hỏi nhát gừng.

– Không có.

– Như vậy xin lỗi, anh không thể vào!

Nàng nói lời này làm người khác hết đường chất vấn.

Hướng Nhật nhíu mày, nhỏ Tô Úc này làm cao quá ta, còn phải hẹn trước? Hắn lại không nghĩ tới những biểu hiện ‘ra vẻ’ nãy giờ của mình làm cho cô nàng gai mắt, gây ác cảm không ít.

– Để tôi gọi điện thoại đã.

Hướng Nhật muốn xông vào, nhưng nghĩ lại đây cũng là công ty mình, lập tức nhịn lại.

– Vô dụng thôi, thưa ngài! Không có sự cho phép của Tô chủ tịch, tôi sẽ không để cho ngài vào.

Cô nàng tưởng rằng Hướng Nhật tùy tiện gọi một số nào đó, sau đó gạt nàng để qua cửa vào gặp Tô chủ tịch. Tình cảnh này nàng đã gặp qua không ít, nên không nghĩ để tên bốn mắt kia dễ dàng qua mặt mình.

Hướng Nhật không để ý tới cô nàng, đi qua một bên bấm số điện thoại rồi cầm điện thoại đặt bên tai chờ đợi. Cô gái tiếp tân với ánh mắt như đề phòng trộm vặt chăm chú nhìn hắn, nghĩ rằng hắn đi ra xa vậy là không muốn cho mình nghe thấy những gì hắn nói, nên càng thêm tin tưởng vào phán đoán ban đầu của mình.

– Xin chào! – Đầu bên kia bắt máy, một giọng nữ rất dịu dàng dễ nghe vang lên.

– À, Tô Úc hả?

Hướng Nhật thấy hơi là lạ nên hỏi lại, giọng nói đầu dây bên kia hình như không giống như giọng quen thuộc của Tô Úc.

– Xin hỏi ngài tìm Tô chủ tịch sao? Chủ tịch giờ đang họp, tôi là thư ký của nàng, ngài có chuyện gì cần tôi chuyển lời không?

– Họp? Bao lâu nữa mới chấm dứt?

– Cái này tôi cũng không rõ, vừa mới bắt đầu khoảng mười phút, thường thì cũng một hay hai tiếng đồng hồ, lần này sợ rằng sẽ lâu hơn, nếu như ngài có chuyện gì gấp thì có thể nói với tôi trước, đợi Tô chủ tịch…

– Khỏi! Tôi đi trước, lần sau tới rồi nói.

– Đi? Ngài… chẳng lẽ ngài đang ở bên dưới? Nếu vậy tôi xuống tiếp ngài.

Còn chưa nói xong, chỉ nghe “rụp” một tiếng, đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.

Phương Oánh Oánh bực bội thiếu chút nữa là hộc máu, lần đầu tiên gặp phải loại người vô lễ mất lịch sự như vậy, chưa gì đã cúp ngang điện thoại, chẳng lẽ hắn không cảm được giọng nói dịu dàng trời cho của mình hay sao? Nếu không phải hắn có số điện thoại riêng của Tô chủ tịch thì nàng đã sớm gọi bảo vệ tống cổ hắn lại rồi. Nhưng nghĩ lại cũng không thèm chấp, hắn còn gọi thẳng tên của Tô chủ tịch, rõ ràng rất thân với nàng. Mà cũng kỳ, có nghe Tô chủ tịch nhắc tới hồi nào đâu, nghe giọng thì cũng không lớn lắm, không phải tiêu chuẩn kén bạn trai của Tô chủ tịch đã hạ xuống rồi chứ?

– Oánh Oánh, em sao vậy, gọi nãy giờ rồi mà không nghe gì à.

Tô Úc bất thình lình xuất hiện trước mặt Oánh Oánh đang trầm tư.

– A, Tô, Tô chủ tịch? Sao chị họp nhanh vậy? – Phương Oánh Oánh giật mình hoảng hốt.

– Cũng có chuyện gì tốt đẹp đâu mà bàn bạc chứ, cái đám đó tên nào cũng cho là chị không còn khả năng nắm giữ công ty nữa, cả đám đều nêu lý do nhảm nhí gì gì đó, ở trong đó nữa chắc chị tức chết quá!

Tô Úc nhún vai cười, không nghĩ tới chính mình bỏ tâm trí công sức gầy dựng công ty đã năm năm nay, nhưng giờ lại bị thế lực lớn ở đâu đó muốn thu mua công ty, không ngờ đám cộng sự từng chung vai góp sức với mình bây giờ quay ra nịnh hót xun xoe ông chủ mới.

– Tô chủ tịch, tại sao chị không nói cho bọn họ…

– May là chưa nói ra, xem bản mặt thật đáng ghê tởm của bọn chúng bây giờ sao chị hận quá, không biết lúc đầu bộ mắt chị mù sao mà lại đi cất nhắc cái bọn đó vào công ty nữa?

Tô Úc càng nghĩ càng giận.

– Đừng giận nữa, Tô chủ tịch, là bọn họ tự chuốc lấy thiệt thòi thôi. A, đúng rồi, vừa rồi có một người con trai nào đó gọi điện thoại cho chị.

Phương Oánh Oánh nhấn mạnh chữ “con trai”.

– Con trai? Giọng trẻ lắm đúng không… Mang điện thoại cho chị.

Tô Úc chụp lấy điện thoại, nhìn số phone lưu lại, quả nhiên vài phút trước là ông chủ gọi cho mình.

– Tô chủ tịch, chị đừng xúc động, hắn là ai vậy, hại Tô chủ tịch bình thường đoan trang hiền thục của chúng ta cũng không thể khống chế bản thân mình luôn.

Phương Oánh Oánh đứng sát một bên trêu chọc.

– Oánh Oánh, hắn có nói gì thêm không? – Tô Úc không thèm để ý tới lời trêu chọc của cô thư ký.

– Không nói gì hết, chỉ nói muốn gặp chị, em nói chị mới vào họp phải lâu lắm mới có thể ra, sau đó hắn… hình như có vẻ rất tức giận.

Phương Oánh Oánh ngón tay khẽ gõ gõ cằm mình, giả bộ nhớ lại vẻ mặt của người đó.

– A? – Tô Úc khẩn trương sợ hãi kêu lên.

– Ha ha, gạt chị thôi.

Phương Oánh Oánh thấy nàng tâm tình hốt hoảng như vậy, cũng suy đoán được quan hệ không đơn giản của hai người.

– Con nhỏ chết tiệt kia, dám dùng thái độ đó nói chuyện với BOSS hả? Nói mau, hắn có thật sự tức giận hay không?

Tô Úc vẫn còn hơi lo.

– Nói không có là không có! Kiểu hắn nói chuyện cộc lốc cụt ngủn, không có một chút tình cảm nào, không sôi nổi mà cũng không có vẻ không thoải mái, nói chung giống như loại mình thường nói “không buồn không vui” vô tội vạ ấy!

– Cái này đúng là phong cách của hắn. – Tô Úc thầm thở ra một hơi.

– Tô chủ tịch, hắn rốt cuộc là ai vậy?

Tính nhiều chuyện của Phương Oánh Oánh bị câu chuyện hấp dẫn buột miệng hỏi.

– Nhiều chuyện! Hỏi nhiều vậy làm chi? Được rồi, hắn còn nói gì nữa không?

Tô Úc hung hăng trợn mắt, rồi liếc xéo cô thư ký nhiều chuyện một cái.

– Không có, chỉ có vậy thôi, tổng cộng hắn nói không tới ba câu… A! Em nhớ rồi, hắn nói hắn đang ở dưới công ty mình, em vốn định xuống kêu hắn chờ chút, đừng làm phiền chị …… Tô chủ tịch, chị đi đâu đó, đi gì nhanh dữ vậy, chờ em!

Phương Oánh Oánh nhanh chóng đuổi theo bóng người vừa mới ở đây giờ chớp cái đã khuất sau hành lang rồi.

Tô Úc thở hổn hển chạy hụt hơi thẳng xuống bàn tiếp tân, vội vã hỏi cô gái đang lật xem tư liệu:

– Tiểu Lôi, vừa rồi có người tìm tôi phải không?

– Đúng vậy, Tô chủ tịch.

Nữ tiếp tân được gọi là Tiểu Lôi trong lòng thầm giật mình đánh thót một cái, dự cảm thấy có cái gì đó không hay, hình như mình đã ngăn cản nhầm người không nên cản rồi, lập tức giải thích:

– Vì hắn không có hẹn trước, cho nên em…

– Vậy người đâu? – Không đợi nàng nói xong, Tô Úc gấp gáp hỏi dồn.

– Vừa mới đi thôi chị.

– Ài!

Tô Úc thở dài một hơi, lòng thầm tự trách, vốn đã có thể gặp mặt BOSS rồi, nhưng lại vướng vào cái vụ họp hành chết bầm kia! Đều do cái đám gia hỏa rách việc, nếu như không phải bọn chúng… Cũng không biết ông chủ có tức giận hay không nữa, nàng e dè ngay cả điện thoại cũng không dám gọi hắn.

– Xin lỗi, Tô chủ tịch. Em thật không biết hắn là…

Nhìn thấy vẻ thất vọng trên khuôn mặt của CEO cao cấp nhất này, cô tiếp tân kia không khỏi bối rối phân trần.

– Không sao! Việc này làm sao trách em được.

Tô Úc miễn cưỡng cười cười, đột nhiên nhớ ra gì:

– Tiểu Lôi, em gặp mặt hắn rồi vậy nói chị nghe hình dạng hắn ra sao? Bao nhiêu tuổi rồi?

– A?

Tiểu Lôi nghi hoặc không hiểu, Tô chủ tịch không phải đã biết người kia sao? Tại sao còn muốn mình miêu tả tướng tá của hắn? Mặc dù không hiểu, nàng cũng cố gắng nhớ lại:

– À …… hắn đại khái còn trẻ, khoảng chừng hai mươi, đeo cặp mắt kính rất to, trông có vẻ từng trải… quần áo đơn giản, áo với quần đều là màu xám, vẻ mặt rất lãnh đạm, không có lịch sự… Còn lại gì nữa thì em không chú ý lắm.

– Cám ơn em, Tiểu Lôi. Lần sau hắn quay lại em trực tiếp dẫn hắn tới gặp tôi… À không, em cho tôi biết là được rồi, cho dù đang họp cũng vậy.

– Dạ được, Tô chủ tịch! – Tiểu Lôi thở ra một hơi nhẹ nhõm.

– Vậy em tiếp tục làm việc đi, có việc gì cho tôi biết.

Tô Úc gật đầu, trong lúc vô tình thấy nàng thư ký riêng của mình còn đang nhìn quanh quất như muốn tìm kiếm gì, không khỏi vừa buồn cười vừa tức giận nói:

– Oánh Oánh, đi.

Phương Oánh Oánh liền đi theo nàng lên lầu, mặt nở nụ cười gian nói:

– Tô chủ tịch, em nghĩ em biết hắn là ai rồi.

– Giỏi quá ha, đừng có giở nụ cười đó với chị, nhìn là biết không có ý tốt rồi.

Tô Úc cười mắng.

– Hắc hắc…

Phương Oánh Oánh đắc ý cười nhếch mép nói:

– Chưa từng thấy mặt, mà chị đối với hắn đã lộ vẻ hốt hoảng như vậy, ngoại trừ ông chủ ở sau lưng ra thì còn ai vào đây chứ?”

– Trước mặt chị mà ra vẻ thông minh đoán già đoán non hả, nhóc muốn ăn đòn rồi!

Tô Úc nắm nắm tay nhỏ của mình lại ra vẻ như muốn cốc.

– Ai da, em biết sai rồi, tha em lần này đi! Nhưng mà nói thật nha, Tô chủ tịch, tâm tình chị bây giờ tốt hơn rồi đó, vừa rồi bị đám kia làm tức giận đến vậy nhưng vừa nghe được tin của hắn thì đã vui vẻ như tết, hắc hắc… người ta mới hai mươi tuổi à, chị cũng đã hơn ba mươi cái xuân rồi, bộ muốn trâu già gặm cỏ non hả?

Điều mà nữ nhân không thích nghe nhất đó là có ai đó nói mình không còn trẻ nữa, Tô Úc tự nhiên cũng không ngoại lệ, vừa nghe Oánh Oánh nói, mày liễu nàng dựng ngược lên, tay chân thấy ngứa ngáy muốn cốc đầu con nhỏ mấy cái:

– Mấy ngày nay không đánh em, coi bộ em lờn mặt quá, không còn coi ai ra gì nữa rồi? Xem chị làm sao thu thập em!

– Không dám, không dám …

– Nói cái gì cũng vô dụng thôi, ta đây rõ ràng mới hơn hai mươi, đem đẩy lên thành hơn ba mươi hả, thật là không thể tha thứ!

– Được rồi, được rồi, được rồi, chị không phải hơn ba mươi, chị mới hai mươi thôi… À không, chị vẫn còn con gái, mới mười sáu hay mười bảy trẻ măng, vậy được rồi há?

– Không được!

olo

Mới vừa xong một chuyện tương đối thú vị, Hướng nhật có hứng nhàn nhã đi bách bộ. Không ngờ lại đi ngang qua quán cơm lần đầu tiên ăn cơm cùng Sở Sở, thật là trùng hợp làm sao, bụng lại thấy hơi đói, vì vậy bước chân vào quán.

– Lại là ngươi?

Nhỏ phục vụ đáng yêu lần trước vừa thấy mặt hắn đã nghiến răng nghiến lợi:

– Lưu manh, tới làm gì!

– Tới quán tất nhiên là ăn cơm, nếu không tới làm gì? – Hướng Nhật xoa xoa đầu nàng.

– Đừng chạm vào ta!

Con nhóc hụp xuống, né tay hắn:

– Hôm nay không mở cửa, đi đi!

– Cái gì? Trên bảng hiệu kia không phải ghi…

– Đó là vì quên chưa hạ xuống. Bộ không thấy giờ trong quán không có ai sao? Chúng tôi không buôn bán nữa, ngươi có thể đi.

Con nhóc xoay cái chổi chỉ hướng ra cửa ý muốn đuổi hắn đi.

Hướng Nhật đang tính dạy dỗ con bé không biết kính trên nhường dưới kia một trận, thì một giọng nói chói tai đột nhiên vang lên:

– Yêu Hà, còn có khách tới quán sao? Thật là hứng quá!

Sắc mặt con nhóc chợt tái đi, đôi mắt mang hình viên đạn nhìn chăm chăm ra cửa, oán hận thốt:

– Lưu manh thứ thiệt tới rồi!

 

Ngoài cửa quán một đám côn đồ chừng hai ba chục tên vẻ mặt dữ tợn hùng hổ tiến vào. Cầm đầu là một tên đầu trọc lóc, trong miệng ngậm cái ống điếu kỳ quái phả khói, tay phải đang nghiêng đút vào trong đũng quần, dáng rất thô tục đê tiện

– Nhóc, chuẩn bị tiền chưa?

Đầu trọc lóc du đãng lại bàn ăn ở cửa giật cái ghế ngồi xuống, quay lưng về phía Hướng Nhật mặt dâm đãng nhìn con nhóc.

– Đừng có mơ! Mau cút đi! Không cút ta gọi cảnh sát đến bây giờ!

Con nhóc hung tợn vung cái chổi lên nói.

– Báo đi, báo đi, ông mày còn sợ mày không báo ấy chứ! Ông nói cho mày biết, hôm nay mà không nôn ra mười vạn, ông đập nát hết cái quán này!

Đầu trọc lóc vỗ mạnh bàn hung hăng đe dọa.

– Bọn lưu manh các người!

Con nhóc căm phẫn nguyền rủa nhưng càng làm bọn chúng cười to hơn.

– Hắc hắc, không lưu manh như thế thì sao thành lưu manh thứ thiệt được? Nhìn cô em lớn lên chắc cũng ngon lành đây, sao làm bạn gái anh không? Em mà đồng ý thì mười vạn anh coi như là quà hiếu kính nhạc phụ đại nhân.

Đầu trọc lóc cười dâm dật nói.

– Đừng có mơ! Không cút mau ta đánh người đó!

Con nhóc giơ chổi lên hăm dọa.

– Đánh người?

Đầu trọc lóc bĩu môi khinh thường, cúi đầu xuống rồi chỉ vào cái đầu trọc lóc bóng lưỡng của mình nói:

– Đến đây, nhằm ngay chỗ này đập thoải mái, không cần khách khí.

Con nhóc cắn môi, muốn xông lên nhưng nghĩ lại lại không dám lên, lừng khừng ngập ngừng thật tội nghiệp làm Hướng Nhật tức cười, hắn giơ tay chụp cái chổi của con bé, theo lời thằng đầu trọc, chẳng khách khí làm chó gì, ra sức vụt thẳng xuống.

– Bốp!

Một tiếng lớn vang lên, đầu trọc lóc ngoác mồm kêu la thảm thiết.

Đầu trọc lóc nổi khùng lên chửi thề:

– Đm mày ngon lắm dám đánh…

Tiếng hắn đột nhiên nghẹn lại, giống như nhìn thấy quỷ, tay chỉ vào người đang cười cười trước mặt:

– Ngươi… ngươi…ta, ta…

– Sao? Anh đánh chú mày đó, có ý kiến ý cò gì không?

Hướng Nhật ném “hung khí” trong tay xuống. Không ngờ là người quen, thằng đầu trọc lóc này là thằng đàn em Hắc Cẩu mới hôm qua gặp trong quan bar.

– Không, không… không dám, đại… đại ca sao anh lại ở đây?

Sơn Kê – tên đầu trọc – bị dọa chết khiếp lắp bắp nói, hắn tận mắt nhìn thấy tên thư sinh có vẻ vô hại này trừng phạt Hắc Cẩu bằng thủ đoạn kinh khủng hôm qua, trong lòng thầm cầu trời khấn phật hắn bỏ qua cho mình. Còn mấy thằng đàn em sau lưng cũng là bọn hôm qua có mặt ở đó, không mong bọn nó giúp được gì, phải tìm cách khác thoát kiếp nạn này thôi.

– Sao bố mày lại không được ở đây? – Hướng Nhật nhìn chằm chằm vào hắn.

Sơn Kê toát mồ hôi hột, đang muốn giải thích thì con nhóc bên cạnh đột nhiên chỉ vào Hướng Nhật chửi té tát:

– Ngươi đúng là trùm lưu manh! Té ra là cùng một giuộc với nhau, lần trước ta biết ngươi chẳng phải thứ tốt đẹp gì, mắng ngươi một tiếng lưu manh ngươi lại kéo một đám lưu manh đàn em đến báo thù, ta cắn chết ngươi!

Nói xong xông lên há mồm đòi cắn.

Hướng Nhật lùi lại một bước, chụp lấy tay con bé:

– Có lầm hay không đây? Anh với bọn này không phải đồng bọn, không thấy vừa rồi anh nện thằng trọc kia sao?

– Hừ, các người chỉ đóng kịch thôi!

Cô nhóc cắn không được chỉ vào hắn mắng:

– Ngươi tưởng ta không biết sao? Dám chắc là vì thấy ta xinh đẹp, ngươi gọi đám lưu manh này đến uy hiếp ta, sau đó lại nhảy ra làm bộ giúp khiến ta đây cảm kích trong lòng rồi sẽ lấy thân báo đáp. Nói cho ngươi biết, đừng có nằm mơ, ngươi không được như ý đâu!

– Nhóc tì, xem phim nhiều quá rồi tẩu hỏa hả?

Hướng Nhật dở khóc dở cười, ta là súc sinh sao mà muốn quan hệ với con bé chưa phát dục này.

– Lòi đuôi ra rồi, còn gì để nói không? Ngươi cút, cút nhanh đi cho ta, nơi này không chào đón ngươi!

Con nhóc vừa nói vừa đẩy hắn.

Hướng Nhật cầm lấy tay con nhóc nhẹ nhàng vuốt, con bé lập tức “ối” một tiếng rồi không dám đẩy nữa, mắt đã ngân ngấn nước mắt nhưng vẫn quật cường không khóc, oán hận nhìn tên đại lưu manh trước mặt.

– Anh nói nhóc tì nghe nè, nhóc trợn to mắt lên mà nhìn cho kỹ, anh mà là đồng bọn với mấy thằng du thử du thực này hả? Dù nhóc có một chút đáng yêu nhưng ngực thì nhỏ, mông thì lép, anh bệnh sao lại dám nhìn trúng nhóc cho được? Chờ vài năm nữa, nhóc trưởng thành họa may anh còn ngó qua một chút, nhưng mà bây giờ trừ mấy thằng biến thái thích gái tơ ra có quỷ mới muốn lái máy bay của nhóc, nhóc làm cây ‘thần thương’ của anh nổi giận rồi nè!

Hướng Nhật độc mồm độc miệng công kích lại.

– Ta liều mạng với ngươi… Ối, đau quá, đau quá, tên lưu manh này mau thả ta ra! Con nhóc tay bị kềm liền tung cước đá, đáng tiếc Hướng Nhật hơi dùng sức bóp mạnh một cái thì con nhóc lập tức xụi lơ.

– Còn láo nháo không yên! Ông đây không khách khí nữa đâu!

Hướng Nhật bị con nhóc năm lần bảy lượt cố tình gây sự đã muốn nổi điên.

– Muốn ta tin ngươi cũng được!

Con nhóc thấy hắn chuẩn bị nổi giận đành xuống nước, chỉ ra cửa chỗ Sơn Kê đang nơm nớp lo sợ nói:

– Ngươi kêu tên đầu trọc tới đây, ta đập hắn đến khi ta vừa lòng thì sẽ tin ngươi.

Tuy nói Hướng Nhật hoàn toàn có thể dùng bạo lực để uy hiếp nhưng với con nhóc đáng yêu này hắn không thể nào hạ thủ được, thôi thì thỏa mãn nó một lần, để nó đánh cho hả giận.

– Thằng trọc, biết nên làm sao rồi chứ? – Hướng Nhật bình thản nói.

– Dạ biết, dạ biết…

Trên đầu Sơn Kê đầm đìa mồ hôi, nhưng hắn không dám nghịch ý của vị đại ca này, ngoan ngoãn đi tới bên con nhóc chuẩn bị ăn đòn.

– Cúi cái đầu xuống! – Con nhóc đoạt lấy cái chổi trong tay Hướng Nhật lạnh lùng nói.

– ……

Sơn Kê than thầm, có lẽ cái đầu trọc của mình hôm nay khó giữ được rồi, đang do dự tính kế chợt cảm thấy ánh mắt sắc bén bên cạnh nhìn mình, lập tức sợ hãi cúi đầu xuống.

– Hừ hừ, ta bắt đầu đây!

Cô nhóc hưng phấn cầm cán chổi, gõ gõ thử một chút.

– Bốp! – Một thanh âm vang lên.

– Ha ha ha…

Cô nhóc giống như nghe được điệu nhạc hay nhất trên đời, nhìn thấy đầu trọc không dám một chút phản kháng bèn dứt khoát ra tay liên tục.

– Bốp! Bốp! Bốp!…

Liên tiếp mấy phát nện xuống, cái đầu xui xẻo sưng lên, đầu trọc đổ mồ hôi lạnh.

– Tốt lắm, hôm nay như thế được rồi, nhìn ngươi chịu hợp tác như vậy, ta tha cho lần này, cút đi!

Con nhóc ra vẻ hào phóng nói, xoa xoa cánh tay đau nhức, thầm nghĩ sớm biết thế này thì đã nghe lời cha đề nghị mỗi ngày rèn luyện, chứ không mới nện được vài phát tay lại đau như vầy.

– Cám ơn, cám ơn…

Sơn Kê uất ức đến tí nữa ói máu, bị nện như vậy mà còn phải nói cám ơn người ta, thiên lý đâu mất mịa nó rồi. Run run sờ tay lên đầu, mất mịa nó cảm giác, ăn thêm phát nữa chắc chấn thương sọ não quá.

– Chờ một chút!

Thấy đầu trọc lóc muốn trốn, Hướng Nhật kịp thời gọi lại.

– Dạ còn cái, cái, cái gì…

Sơn Kê run sợ trong lòng, chẳng lẽ đại ca chưa bỏ qua cho mình sao?

– Từ nay về sau nơi này do ta bảo kê.

Hướng Nhật ý tứ rõ ràng:

– Không được trở lại làm loạn nữa.

– Vâng, vâng…

Sơn Kê tự nhiên hiểu, cho dù đại ca không lên tiếng, đánh chết hắn cũng không dám đến đây.

– Mười vạn kia là làm sao? – Hướng Nhật thấy đầu trọc lóc mang theo đàn em ảo não chuồn đi, nhìn cô nhóc hỏi.

– Còn sao nữa! Không phải ngươi…

Nói đến đây cô nhóc dừng một chút:

– Cha ta lái xe rõ ràng không có đụng vào bọn chúng, nhưng chúng cố ý ăn vạ đòi tống tiền chúng ta, không đưa đủ chúng nói sẽ làm loạn đuổi khách khứa đi hết.

– Té ra là lừa tiền người ta, bất quá kỹ thuật lạc hậu quá.

Hướng Nhật ngắt lời không thèm để ý tới con nhóc nói xong hay chưa.

– Được rồi, ngươi không phải là muốn ăn cơm sao? Ta làm cho ngươi nha?

Cô nhóc mỉm cười lảng nói sang chuyện khác.

– Nhóc xác định sẽ không hạ độc vào thức ăn đó chứ? Hay là để cho ông già của nhóc làm đi, tay nghề của lão cũng khá, mà sao không thấy ai hết trơn vậy?

Hướng Nhật chép chép miệng, nhớ lần trước thưởng thức qua thức ăn rất ngon.

– Đi bệnh viện thăm mẹ ta rồi! Yên tâm đi, ta nấu cơm ăn cũng ngon lắm.

Cô nhóc giống như không nghe được ai đó gọi cha mình là “ông già” chạy nhanh vào một căn phòng.

– Này, chỗ đó hình như không phải là nhà bếp?

Hướng Nhật thắc mắc hỏi, dù gì hắn cũng ăn ở đây một lần rồi, cũng biết nhà bếp ở đâu.

– A,a, ta đi lấy một ít vật liệu đã hết mà.

Con nhóc chạy vào phòng một lát sau mới xách ra một túi màu đen đi vào nhà bếp.

Hướng Nhật không có khả năng nhìn xuyên vật thể nên không biết trong túi có vật liệu nấu ăn gì, nhưng hắn không phải loại người tò mò, bây giờ thoải mái chờ ăn tiệc. Dù sao cũng giúp con nhóc kia được một việc lớn, chiêu đãi hắn ăn một bữa ngon cũng là điều tất nhiên.

Qua vài phút, tiệc lớn thì chưa thấy đâu chỉ thấy mấy tên cảnh sát xuất hiện.

– Vừa rồi ai báo cảnh sát nơi này có người náo loạn?

– Là em!

Con nhóc nhanh nhảu từ phòng bếp chạy ra chỉ vào bàn Hướng Nhật đang ngồi:

– Chính là hắn! Hắn dẫn nhiều đàn em tới đuổi hết khách khứa đi, còn đòi tiền bảo kê, hắn nói không đủ tiền thì sẽ đập nát quán của em.

– Điên à!

Hướng Nhật cuối cùng đã biết chuyện gì xảy ra, con nhóc kia không phải vào lấy vật liệu nấu ăn mà là vào gọi báo cảnh sát, sợ bị mình nghi nên dùng túi đen giả bộ lừa gạt mình.

– Xem như nhóc tì ngươi lợi hại!

Hướng Nhật bị tống lên xe hung dữ nhìn chằm chằm con nhóc đối diện.

– Hừ! Khốn kiếp!

Con nhóc vì muốn đi đến sở cảnh sát ghi lời khai nên cũng ngồi phía sau xe, nhân tiện làm chứng người nào đó dùng bạo lực phá hoại tài sản.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận