– Sư phụ, không phải anh nói cần tăng lực cho cánh tay thôi sao? Sao lại phải xoa bóp chân nữa?
– Giải thích cái này hơi phức tạp một tí, kinh mạch toàn thân đều tương thông em biết chưa? Cái này gọi là cao thủ… Nói khơi khơi em cũng không hiểu được, em chỉ cần biết tay và chân không thể tách rời ra. Lấy cơ thể của chúng ta làm ví dụ để giải thích, mỗi một bộ vị trên thân thể chúng ta tại lòng bàn chân đều có những huyệt đạo gây phản xạ tương ứng, chỉ cần chỗ nào trên cơ thể cảm thấy khó chịu không thoải mái thì xoa bóp huyệt kích thích phản xạ tương ứng ở bàn chân thì chỗ không thoải mái trên người sẽ thư giãn, giảm bớt đau nhức khó chịu. Chính vì đạo lý này anh mới xoa bóp chân của em để làm tăng lực đạo cho cánh tay.
– Nhưng mà sư phụ, anh nói là lòng bàn chân tại sao tay lại ấn xoa bóp trên bắp chân…
– Mịn màng quá… A, xin lỗi, vừa rồi mải giải thích cho em nên không chú ý, chúng ta làm lại.
Hướng Nhật lấy tay lên lau miệng, chùi nước miếng đang nhiễu ra. Thiệt không muốn rút cái tay đang nằm trên bắp chân mịn màng, săn chắc được che bởi cái váy dài của đồ đệ chút nào, trong đầu vẫn chìm đắm trong cảm giác đê mê khi vuốt ve cái bắp chân trơn bóng láng mịn của đồ đệ, đúng là hàng cực phẩm trong cực phẩm, so với việc sờ Sở tiểu thư còn có nhiều cảm giác hơn. Có lẽ do việc siêng năng rèn luyện, da thịt của đồ đệ có vẻ co giãn đàn hồi hơn, nhẹ nhàng ấn xuống một chút, phần bắp chân bên trong như có lò xo đẩy ngược bàn tay trở về, ở lòng bàn tay truyền lên cảm giác tê tê thật sướng.
– Được rồi, Tiểu Thanh. Bây giờ anh cần phải xoa bóp lên trên tí xíu… em đừng hiểu lầm, ý của anh là cần kéo cái váy của em lên một chút, tại nó che mất một số huyệt vị quan trọng, nếu anh xoa bóp không chính xác rất dễ dàng phạm sai lầm, đến lúc đó không những không giúp được cho em tăng cường sức mạnh mà còn hạn chế khả năng tăng cường sức mạnh của em sau này.
Lưu manh không muốn dừng ở đôi chân thon thả của đồ đệ mà hắn còn muốn chực chỉ lên trên.
– Nhưng mà…
– Chẳng lẽ em không muốn giống sư phụ lấy ngón tay đâm xuyên tấm ván gỗ sao?
Hướng Nhật dụ khị nói.
Thạch Thanh cau mày suy nghĩ một chút, cuối cùng viễn ảnh ngón tay đâm xuyên tấm ván quá mê hoặc, chiến thắng ý thức an toàn của bản thân, nàng cắn môi quyết định:
– Được rồi, nhưng mà sư phụ muốn kéo đến chỗ nào?
– Đầu gối trở lên… – A, trên đầu gối tí xíu là được.
Hướng Nhật kích động thiếu chút nữa buột miệng nói ra ý đồ vô sỉ của mình, nhưng kịp thời kềm lại không đến độ ‘thông minh’ mà khoe cái xấu ra.
– Như vậy… sư phụ xem cao cỡ này có được chưa?
Thạch Thanh kéo váy lên đến đầu gối, mặt mày vừa xấu hổ vừa bất an nhìn hắn.
– Được, được rồi…
Hướng Nhật nhìn đôi chân của đồ đệ nuốt nước miếng cái ực, đôi chân trắng mịn như da trẻ em sơ sinh, trơn bóng không tì vết như ngọc, hắn tới giờ chưa từng nghĩ tới có đôi chân nào mà đẹp như vậy, trời ạ, đôi chân đã như vậy thì cặp đùi còn đẹp tới mức nào?
– Sư phụ, anh làm sao vậy? Có phải đôi chân rất khó coi không?
Thạch Thanh thấy hắn không nói gì mà cứ chằm chằm nhìn vào đôi chân của mình, tưởng có gì không ổn có chút khẩn trương hỏi.
– Không – tuyệt đẹp, thật sự là rất rất đẹp!
Hướng Nhật khen từ tận đáy lòng, đột nhiên hai mắt hắn sáng ngời:
– Tiểu Thanh, em chuẩn bị xong chưa? Anh bắt đầu đây.
– A? Vâng, được rồi!
Thạch Thanh cúi đầu đáp, nội tâm vừa hoảng vừa ngượng ngùng, đồng thời cũng có chút tò mò chờ mong
Nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân mềm mại đàn hồi kinh người của đồ đệ rồi vuốt dần lên, Hướng Nhật tâm tình kích động, chỉ cần vuốt lên ‘xoa bóp’, sau đó là có thể thâm nhập cung cấm huyền bí kia…
– Sư phụ, em có cảm giác thật là lạ. – Thạch Thanh đột nhiên lên tiếng.
– Lạ ra sao? – Hướng Nhật cả kinh, không phải là bài bị lộ tẩy chứ?
– Chỗ bị sư phụ ấn qua thật nóng quá!
– À, đây là hiện tượng bình thường, em sẽ từ từ thích ứng và sẽ không có vấn đề gì.
– Vậy… tốt, sư phụ, em biết rồi!
olo
Thạch Trung Chính vất vả năn nỉ bà vợ đang nổi giận đùng đùng, thiếu chút nữa tối nay phải ôm gối chăn ra sa lông nằm ngủ một mình. Vừa đúng lúc đi ngang qua phòng ngủ của con gái, lại nghe tiếng thở gấp gáp ở bên trong phòng, lão sụ mặt xuống, muốn đạp phá cửa mà vào phòng nhưng kịp dừng chân.
– Sư phụ, anh mạnh tay một chút được không?
Đây chính là giọng nói của con gái mình.
– Đương nhiên! Tiểu Thanh, thoải mái không?
Đây chính là giọng nói của thằng oắt con lưu manh kia, Thạch Trung Chính nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
– À, mặc dù lúc đầu rất đau, nhưng bây giờ thoải mái lắm.
– Vậy là tốt rồi, nếu đã thích ứng được thì anh sẽ làm nhanh mạnh thêm một chút.
– Dạ, sư phụ.
– Bạch, bạch, bạch…..
Liên tiếp tiếng va chạm thân thể dồn dập vang lên, xen lẫn với tiếng rên rỉ sung sướng, tiếng thở dốc…
Thạch Trung Chính đứng ngoài cửa tức giận muốn phát điên, thằng chó chết ban ngày ban mặt ngang nhiên cùng con gái mình trong phòng… Tiên sư bố mày! Ông nhất định phải…phải…phải thiến mày.
Mặc dù không thể xông thẳng vào trong phòng, nhưng lão thật sự không muốn cho tên oắt lưu manh bỉ ổi được thuận lợi dễ dàng chiếm tiện nghi con gái mình, vì vậy lão gập ngón tay giữa gõ đùng đùng vào cửa, trong lòng còn ác ý trù ẻo cầu cho lưu manh vì quá kinh hoàng mà thượng mã phong tiêu luôn.
– Ai đó!
Hướng Nhật rống lên giận dữ. Đang giở tuyệt chiêu ngày xưa đã từng dùng để xoa bóp Sở tiểu thư gần sắp sờ đến vùng cấm mẫn cảm của đồ đệ ngoan, giờ bị tên ác ôn nào đó bất thình lình gõ cửa, hốt hoảng quá phải rụt tay về. Bực quá, thật *** bực quá!
– Thanh Thanh, là ba!
Nghe giọng hét lên khó chịu của thằng oắt khốn nạn, Thạch Trung Chính trong lòng khoái chí như trả được thù.
– Thằng già mắc dịch, cà chớn thật!
Trong phòng Hướng Nhật lầm bầm chửi, nếu không phải có đồ đệ bên cạnh, hắn đã lao ra cửa dần cho lão già dịch một trận nhừ tử rồi.
– Sư phụ!
Thạch Thanh hờn dỗi gọi hắn, rồi quay ra cửa lớn tiếng hỏi:
– Ba, có chuyện gì không?
Sau đó nàng đứng dậy đi ra mở cửa.
– À không có việc gì, ba chỉ tới coi con có trong phòng hay không…
Thấy con gái ra mở cửa, Thạch Trung Chính tạm không phát tác chuyện con gái cùng tên kia đang làm gì đó trong phòng, mặc dù đã biết “chuyện gì đang xảy ra” nhưng chính mắt lại thấy quần áo con gái chỉnh tề, lão hận không thể một dao cắt phéng hai hòn trứng nhỏ của cái thằng oắt con lưu manh đang ngồi xổm ở trên giường ở phía sau con gái vẻ mặt có vẻ vẫn còn đang phê.
Hướng Nhật cũng không chú ý tới ánh mắt giết người của Thạch lão, hắn còn đang ngẩn ngơ tiếc nuối vẻ mặt kiều mị của đồ đề ngoan, nhớ lúc đó khuôn mặt của nàng thật diễm lệ đến mê người.
– Này, oắt con họ Hướng, ngươi ra đây cho ta!
Thạch Trung Chính thấy hắn coi mình như không khí không nhịn được quát lên.
– Gọi lớn tiếng như vậy làm gì! Biết ông to giọng nhưng cũng không cần phô trương như vậy chứ!
Hướng Nhật ngoáy ngoáy lỗ tai, bước xuống giường:
– Có chuyện gì thì nói mau, tôi không có nhiều thời gian, còn có nhiều chuyện quan trọng cần tôi xử lý.
– Ngươi ra đây, ta muốn hỏi ngươi vài chuyện!
Thạch Trung Chính giơ tay kéo hắn ra.
– Hâm hả! Ông nói ra là ra à, vuốt mặt nể mũi tí xíu đi; hơn nữa, đây là phòng riêng của đồ đệ tôi, nàng chưa nói tôi ra ngoài, chưa phiền tới ông!
Hướng Nhật gạt tay lão già vô sỉ nói, hắn quên béng sự thật mình là người ngoài.
– Ba, sư phụ, hai người làm ơn nói chuyện tử tế đàng hoàng với nhau được không?
Thạch Thanh đứng bên cạnh lúng túng cuống quýt đến độ rơi lệ, cũng không biết tại sao ba mình lại giận dữ nói.
– Đừng gọi ta là ba nữa, ta không có con gái như ngươi!
Thạch Trung Chính giận quá mất khôn cũng không thèm để ý đến lý lẽ, con gái lớn tự mình tìm bạn trai cũng không có gì đáng nói, nhưng ban ngày ban mặt lại ở ngay trong nhà mình làm cái chuyện nam hoan nữ ái thì quá sức chịu đựng.
– Ô…ô…
Thạch Thanh che miệng khóc, không thể tin được người đứng trước mặt là ba mình, từ nhỏ đến lớn có bao giờ bị quát mắng thậm tệ như vậy, nước mắt không thể cầm được ào ào rơi xuống.
– Này, ông già, ông làm vậy là có ý gì đây? Nàng dù sao cũng là đồ đệ của tôi.
Hướng Nhật nhìn không bỏ qua được nói. Lão muốn dạy dỗ thì cũng phải coi đối tượng là ai? Huống chi đối tượng là đồ đệ ngoan ngoãn, xinh đẹp. Nhân lúc nàng còn đang thương tâm, Hướng Nhật không có ý đồ gì kéo nàng vào trong lòng:
– Tiểu Thanh, đừng khóc nữa, có sư phụ ở chỗ này, ai cũng không thể bắt nạt em hết!
– Sư phụ!
Thạch Thanh giọng nghẹn ngào lẫn uất ức, hai tay ôm chặt eo hắn, đầu vùi vào ngực.
– Không sao, không có việc gì, có anh ở đây, sư phụ sẽ bảo vệ em.
Lưu manh chớp thời cơ nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, cảm thụ sự mềm mại của hai đỉnh nhọn trước ngực ép chặt vào mình hồn tiêu phách tán, trong lòng ước gì không mắng lão già họ Thạch thêm vài câu, như vậy mình có thể được lợi nhiều hơn.
– Hừ!
Thấy hai người thân mật ôm ôm ấp ấp xoắn làm một, Thạch Trung Chính hừ mũi cho đối tượng thấy sự bất mãn và cực kỳ khó chịu của mình. Có lẽ không đành lòng thấy vẻ mặt thương tâm đưa đám của con gái, hoặc là lo sợ bị bà vợ biết mình làm con gái đau lòng rơi lệ mà giận đuổi mình sang ngủ riêng trong phòng sách, Thạch Trung Chính không muốn dây dưa thêm nữa, nặng nề xoay người đi ra.
Hướng Nhật thấy lão già vừa đi ra, giơ tay hung hăng đóng sập cửa rồi khóa lại. Vừa lúc cúi đầu xuống, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ đáng thương của đồ đệ, lại thấy ánh mắt u buồn đau khổ động lòng người, hắn thấy cả người nóng ran, xúc động buột miệng thốt ra một câu có thể nói cực kỳ kinh điển:
– Tiểu Thanh, tụi mình ân ái nhé!
Ý nghĩa cuộc sống là gì? Đó chính là khi một người đẹp tát má trái của bạn thì bạn nên đưa má kia cho nàng xử luôn còn không thì tự xử lấy.
Hướng Nhật rất tin vào điểm này cho nên hắn tự tát một phát, hai má hằn lên hai dấu tay, có điều bên trái là dấu tay nhỏ nhắn hơi mờ, còn bên phải do tự ra tay nên dấu tay rất lớn…lộ rõ ra.
Đều do nó, tất cả đều do cái câu đáng chết kia. Vốn định đứng một bên coi náo nhiệt chuyện gia đình người ta, ai dè bị vẻ mềm yếu nhu thuận của đồ đệ dụ hoặc, rồi thần trí mơ hồ đòi ân ái với nàng, kết quả đổi lấy năm dấu tay của sư tử Hà Đông ở trên mặt.
Tình cảnh lúc đó không kinh thiên động địa thì cũng là quỷ khóc thần sầu. Ngược lại dòng thời gian 1 phút 37 giây trước đó.
– Tiểu Thanh, mình ân ái nhe!
– A?
Thạch Thanh đầu tiên sửng sốt vùng ra khỏi ngực hắn, kế đến nhắm ngay má hắn tát tới.
“Bốp” một âm thanh giòn tan vang lên, mộng đẹp của Hướng Nhật bị đập tan, thực ra hắn không nghĩ tới đồ đệ lại phản ứng kịch liệt như vây. Tại hắn ban đầu suy luận theo kiểu trong phim YY, trước tiên đồ đệ sẽ phải đỏ mặt gật đầu chấp thuận, sau đó thì… tha hồ múa gậy vườn hoang.
Nhưng hiện thực thì thật tàn khốc, vở kịch “Tình yêu trái cấm sư đồ” trong truyền thuyết tưởng có thể lưu danh muôn đời, ghi vào sử sách lại không thể diễn ra trước công chúng, ngược lại đối thủ của vở kịch trên là vở kịch “Nữ đồ đệ giận dữ đánh cầm thú sư phụ” lại diễn ra rất rôm rả.
Ngay cả da mặt dày ngang đường kính trái đất như trùm lưu manh cũng chả còn mặt mũi nào nữa mà tiếp tục, cho dù trong mắt cô đồ đệ có kinh ngạc, có hối hận, pha lẫn sợ hãi cùng với một chút tuyệt vọng làm cho hắn thấy an ủi một chút nhưng cũng không thể ngăn được bước chân hắn rời đi.
oIo
– Anh về rồi à?
Sở Sở ngạc nhiên lẫn vui mừng nhìn lưu manh mở cửa bước vào, đứng dậy từ sa lông đón hắn.
– Ừ, bà xã, anh nhớ em quá!
Hướng Nhật vòng tay ôm lấy cô nàng vào ngực.
– Anh buông em ra, đáng ghét! Nói nhớ người ta sao không đến trường mà đón?
Sở Sở liếc ngang hắn một cái, đột nhiên biến sắc:
– Mặt anh…bị sao vậy?
– Em nói dấu tay à?
Hướng Nhật tự nhiên nói, giống như việc nhỏ nhặt này không đáng gì cả:
– Tiểu Thanh đánh đó.
– Thanh tỷ?
Sở Sở xiết chặt tay nghiến răng nghiến lợi nói:
– Có phải anh khi dễ Thanh tỷ không? Lưu manh! Anh dám khi dễ chị ấy em đánh chết anh! – Sở Sở vung tay lên hung hăng đánh xuống.
– Ối, em chờ anh giải thích hết đã được không?
Hướng Nhật cản tay nàng lại.
– Còn nói cái gì nữa! Chắc là anh khi dễ Thanh tỷ, sau đó bị chị ấy đánh phải không
Sở Sở mắt ngấn nước, giãy mạnh tay ra.
– Em nghĩ lung tung gì thế! Em nghĩ rằng anh… cô ấy đánh được anh sao?
Chẳng qua có chút không tập trung mà thôi, Hướng Nhật tự nghĩ đế thêm một câu.
– Vậy anh nói là Thanh tỷ đánh…
Sở Sở nhìn hắn, rươm rướm nước mắt chờ đợi.
– Là anh bảo cô ấy đánh—
Chưa đến nửa giây, Hướng Nhật đã bịa ra một lý do hợp lý:
– Này, em nhìn cái gì? Để anh nói trước đã, anh không phải bị ngược đãi. Là Tiểu Thanh nói cô ấy muốn thử thực lực bản thân được bao nhiêu, cho nên anh mới đưa mặt ra cho nàng đánh, thấy không?
Hướng Nhật chỉ vào má bên kia:
– Đây là anh tự đánh đó, có phải lớn hơn không? Sự thật chứng minh là thực lực cô nàng còn kém xa anh.
– Anh, anh sao lại ngốc vậy hả?
Sở Sở đau lòng khóc, nhẹ nhàng vuốt ve lên khuôn mặt thâm tím của hắn, chẳng hề phát hiện sơ hở trong lời giải thích, nàng ân cần:
– Em đi luộc trứng gà cho anh đắp lên.
– Thôi! Không phải em nói hôm nay bồi thường cho anh sao? Anh bây giờ cái gì cũng không, chỉ muốn… ăn em thôi!
Hướng Nhật ôm sát eo nàng, “thần thương” dựng đứng lên đâm vào bụng cô nàng. Mới vừa bị đồ đệ câu dẫn, lửa dục vọng còn đang cháy âm ỉ, bây giờ lại bùng lên cần nhanh chóng tìm ‘nước’ dập tắt.
– Em tối qua không phải đã cho anh… anh còn muốn thế nào nữa? Chờ buổi tối được không?
Sở Sở trong lòng ngực hắn đẩy ra, hoảng loạn né tránh ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của hắn.
– Hắc hắc… em nói xem?” Hướng Nhật trêu chọc nói.
– Em nói thì có ích lợi gì! Đại lưu manh! Chỉ lần này thôi không có lần sau đâu nha!
Sở Sở u oán lườm hắn một cái.
– Dạ! Bà xã vạn tuế!
Hướng Nhật ẵm cô nàng đặt nằm lên sa lông, hai tay không phí một giây bắt đầu sờ lên bộ ngực mềm mại cao ngất.
– Sao lại ở đây?
Sở Sở trừng mắt gắt gao đè bàn tay quỷ quái của hắn đang nghịch ngợm trên ngực mình.
– Em không thấy ở phòng khách rất kích thích sao? Không gian cũng lớn, hắc hắc, chúng ta còn có thể thử tư thế…
Hướng Nhật cắn tai nàng thì thầm.
– Ghét cái mặt!
Sở Sở nghe được thẹn cả người:
– Không được đâu, em sợ em không làm được… cái tư thế anh nói
– Không đâu, đơn giản lắm, anh sẽ bày cho.
Nói xong, Hướng Nhật hôn từ tai đến cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
– Đừng……
Sở Sở động tình ôm chặt lưng hắn, cuồng nhiệt hôn trả lại.
Hướng Nhật từ đôi môi anh đào của nàng rê nhẹ xuống cái cổ trắng mịn, rồi xuống dần…
…
http://a-dau-qua.blogspot.com/2009/10/inh-cap-luu-manh-chuong-42.html
…
Quả nhiên, sau một hồi điện thoại không reng nữa, trùm lưu manh dương dương đắc ý nhìn xuống cô nàng xinh đẹp đang mê man khoái lạc, đang định đổi tư thế thì điện thoại lại lần nữa kêu lên không đúng lúc.
Sở Sở đặt hai tay lên ngực Hướng Nhật cản lại, sẵng giọng nói:
– Nhanh nghe điện thoại đi được không?
– Ôi—!
Hướng Nhật thở dài một hơi, kéo “thần thương” ra, móc cái di động trong quần nằm ở một bên, hắn lo lắng sẽ không tiếp tục được cuộc mây mưa.
Tưởng là Tô Úc gọi, không ngờ lại là bà già gọi làm hắn than khổ trong lòng, Hướng Nhật ôm cô nàng lên đặt ngồi trên đùi mình ở sa lông rồi nghe điện thoại.
– Tiểu bảo à, mẹ đây.
– Có gì không mẹ? – Hướng Nhật giọng oán giận hỏi.
– Sao? Không có gì thì không gọi cho anh được à?
Hướng mẫu bất mãn gắt hắn.
– Không phải! Con đang bận chút việc.
Hướng Nhật nhẹ nhàng vân vê hai hạt bồ đào trước ngực cô nàng.
– Bận? Anh thì bận cái gì? Bận gì mà mẹ anh gọi cũng không thèm bắt máy?
Hướng mẫu tức giận nói.
– Không phải con bắt máy rồi đây sao?
Hướng Nhật bất đắc dĩ nói.
– Anh còn cãi chày cãi cối à? Mẹ anh cực khổ lo cho anh mọi chuyện, anh giờ đủ lông đủ cánh rồi phải không…
– Con không có ý đó, mẹ nghe con nói hết đã.
Hướng Nhật bực lên, tay se mạnh hai hạt bồ đào làm cô nàng rên lên đau đớn.
– Thế bên đấy xảy ra chuyện gì? Sao lại giống tiếng con gái…
Hướng mẫu tai cực kỳ thính, âm thanh nhỏ vậy mà nghe cũng ra, đột nhiên cười mắng:
– Khó trách tôi gọi thế nào cũng không bắt máy, hóa ra là có bạn gái rồi.
– Đúng vậy mẹ.
Hướng Nhật nghe bà già nói xong cao hứng, vì vậy không dấu giếm khoe luôn.
– Hừ, có vợ rồi thì quên mẹ, tôi nuôi anh ăn học bao năm. Được rồi, con bé có xinh không?
– Cũng xinh.
– Cái gì mà cũng xinh! Xinh thì nói xinh, không xinh thì nói không xinh, anh nói chuyện kiểu thế với mẹ anh à?
– Xinh lắm!
Hướng Nhật thấy muốn điên luôn, tuy thế trong lòng cũng rất thích kiểu này.
– Con bé bây giờ đang ở bên cạnh à?
– Dạ.
– Anh bảo nó cầm điện thoại, mẹ muốn nói chuyện với nó.
– Gì vậy mẹ!
Hướng Nhật không tiếp thu nổi, cái này có nhanh quá hay không đây?
– Không được sao? – Hướng mẫu nghiêm giọng nói.
– Được, được! Mẹ chờ chút.
Hướng Nhật ôm cô nàng cả người đã mềm nhũn, đưa điện thoại cho nàng:
– Muốn gặp em nè.
– Gặp em? Ai vậy?
Sở Sở không hiểu, điện thoại của hắn ai lại gặp mình làm gì?
– Là mẹ anh—
– Hả?
Sở Sở giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn hắn không tin:
– Dì, dì ấy… gặp em làm gì?
– Vì anh nói em là bà xã của anh.
– Đáng ghét!
Sở Sở miệng thì nói chán ghét, nhưng mặt thì mừng rỡ, run run tiếp điện thoại.
…
…
Nhìn cô nàng như con gà con ăn thóc gật đầu lia lịa, Hướng Nhật ác tâm nổi lên, đột nhiên ôm cô nàng đặt ngồi lên đùi mình, “thần thương” dựng sẵn…
…
http://a-dau-qua.blogspot.com/2009/10/inh-cap-luu-manh-chuong-42.html
…
– A—
– Con bị sao vậy?
Do ở phía sau đang sát tai nàng, Hướng Nhật nghe được âm thanh của Hướng mẫu bên kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!