Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đỉnh cấp rể quý – Trần Phong (Trần Dật Thần) – Truyện full tác giả: Lư Lai Phật Tổ

“Thưa quý khách, xin hỏi…” Nhân viên phục vụ dời ánh mắt nhìn về phía Lý Tuyết, muốn hỏi có phải là Lý Tuyết thanh toán hay không.

Lý Tuyết đương nhiên sẽ chỉ vào Trần Dật Thần, vội vàng ngắt lời mà nói: “Đừng có nhìn tôi, nhìn anh ta kìa, anh ta là người thanh toán.”

Nhân viên phục vụ lại có chút bất đắc dĩ, lại nhìn về phía Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần thì lại không nói gì, trực tiếp mỉm cười nói: “Quẹt thẻ đi.”

Trên mặt của nhân viên phục vụ lướt qua một tia bất ngờ, người đàn ông trước mắt thấy như thế nào cũng không phải là một người có thể lấy ra được năm tỷ bốn trăm triệu, nhưng mà trong lòng là nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại cười nói: “Thưa quý khách, làm phiền anh đến quầy lễ tân quẹt thẻ với tôi.”

Sau đó đám người đi ra khỏi phòng bao, đi đến quầy lễ tân.

“Tất cả mọi người phải quan sát Trần Dật Thần đó, cũng đừng để cho anh ta chạy thoát.” Lý Tuyết lớn tiếng nhắc nhở.

“Lý Tuyết, chồng của tôi không phải là loại người như vậy.” Hạ Nhược Y lạnh mặt nói, loại hành vi này của Lý Tuyết chính là điển hình của loại người lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Trần Dật Thần đã nói là sẽ mời khách, đừng nói là năm tỷ bốn trăm triệu, cho dù là năm mươi bốn tỷ thì anh cũng sẽ mời.

Lý Tuyết mỉa mai cười một tiếng, nói: “Hạ Nhược Y, Trần Dật Thần là chồng của cô, cũng không phải là chồng của tôi, sao tôi biết được anh ta là người như thế nào. Nếu như anh ta coi việc nói chuyện như là đánh rắm, thừa dịp chúng tôi không chú ý thì chạy đi, vậy thì tiền cơm năm tỷ bốn trăm triệu này do cô trả hả?”

“Cô…” Hạ Nhược Y tức giận không nói nên lời, phát hiện không thể tiếp tục nói chuyện với loại người hung hăng càn quấy như là Lý Tuyết.

Sắc mặt của mấy cậu trai đều thay đổi, bắt đầu không để lại dấu vết mà nhích lại gần Trần Dật Thần. Lời nói này của Lý Tuyết cũng không phải là không có đạo lý, đây chính là năm tỷ bốn trăm triệu đó, nếu như Trần Dật Thần thật sự muốn chạy, Từ Đông Lương chắc chắn cũng sẽ không bỏ ra, nhiều lắm thì cũng chỉ bỏ ra được mấy trăm triệu, có nghĩa là bạn họ phải tự chia phần còn lại, mọi người phải bỏ ra khoảng một trăm hai mươi triệu.

Một trăm hai mươi triệu, đa phần là số tiền lương trong vòng nửa năm của bọn họ, nếu như vì một bữa cơm mà tiêu tốn hết, bọn họ không phải là sẽ đau lòng đến chết à.

Chính vì vậy, một đám người này vây quanh Trần Dật Thần đi đến quầy thu ngân, đúng lúc Lưu Bác cũng đang ở đây, nhưng mà lúc này Lưu Bác cũng không có sắc mặt tốt với đám người này, nhất là Từ Đông Lương, ấn tượng để lại cho Lưu Bác càng kém đến cực điểm.

“Tính tiền đi, tôi đang chờ để gọi anh một tiếng ba đó.” Hai tay của Lý Tuyết khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn Trần Dật Thần rồi nói.

Vương Hiểu Nha thì ôm cánh tay của Từ Đông Lương, chờ xem trò cười của Trần Dật Thần. Cô ta hiểu rõ mồn một chuyện của Trần Dật Thần, chỉ là một người giao thức ăn, cho dù mấy năm nay có tiết kiệm thì cũng tuyệt đối không quá nhiều, bỏ ra năm triệu bốn trăm nghìn thì còn có thể, nhưng mà bỏ ra năm tỷ bốn trăm triệu, đây chính là nằm mơ!

Trần Dật Thần cười cười, lấy một cái thẻ từ trong túi ra, đưa cho nhân viên thu ngân.

Thấy Trần Dật Thần có vẻ như rất tự tin, Lý Tuyết nhíu mày, cái tên phế vật này chẳng lẽ thật sự có nhiều tiền như vậy?

“Trong thẻ này của anh thật sự có năm tỷ bốn trăm triệu?” Lý Tuyết nhịn không được mở miệng hỏi.

Trần Dật Thần giống như cười mà không phải cười: “Cô sợ rồi à?”

“Cái rắm! Sao bà đây có thể sợ được chứ.” Lý Tuyết gân cổ lên, kiên trì giải thích nói: “Bà đây chỉ sợ anh lấy một cái thẻ trống không ra mà giả vờ ở đây, đến lúc đó cũng ném hết mặt mũi của chúng tôi.”

“Lý Tuyết nói đúng đó, Nhược Y, nếu như trọng thẻ của chồng cô thực sự không có tiền, vậy thì cũng không cần thiết phải tự đánh vào mặt mình cho sưng đâu. Ở chỗ của tôi có một cái thẻ, trong thẻ có chín tỷ, tôi có thể cho chồng của cô mượn, chờ sau này các người có tiền thì trả lại cho tôi.” Từ Đông Lương cười cười lấy một cái thẻ đen ra, nhưng mà ý tứ trọng lời nói cũng rất rõ ràng, tiền là cho Trần Dật Thần mượn chứ không phải là đưa cho Trần Dật Thần, cho nên nếu như Trần Dật Thần không trả nổi, Hạ Nhược Y là vợ của Trần Dật Thần, chỉ sợ là không thể trốn thoát khỏi móng vuốt của anh ta.

“Không cần đâu, chồng của tôi có tiền.” Hạ Nhược Y lạnh lùng nói.

Có tiền à? Khóe miệng của Vương Hiểu Nha nở một nụ cười khinh thường, một người giao thức ăn nhanh thì có thể có bao nhiêu tiền.

Lúc này, nhân viên thu ngân rốt cuộc cũng đã dùng poss quẹt thẻ của Trần Dật Thần.

Thẻ ngân hàng quẹt qua khe thẻ, một chuỗi số gồm nhiều số không xuất hiện ở trên màn hình, lập tức con ngươi của nhân viên thu ngân co rút lại, sau đó lại hung hăng vuốt vuốt màn hình của mình.

“Sao vậy, chẳng lẽ là trong thẻ của cái tên phế vật này không có một đồng tiền nào?” Nhìn thấy phản ứng của nhân viên thu ngân có chút kỳ quái, lông mày của Lý Tuyết nhíu lại, ghiến răng hỏi.

Sắc mặt của những người còn lại cũng trở nên khó coi, quả nhiên bọn họ không nên trông cậy vào một tên đi giao thức ăn bỏ ra được năm tỷ bốn trăm triệu.

Nhân viên thu ngân mím môi không nói một lời nào, thậm chí tay cũng có chút run rẩy. Cũng không phải là trong thẻ của Trần Dật Thần không có tiền, mà là trong thẻ của Trần Dật Thần có quá nhiều tiền, nhiều đến nỗi khiến cho cô ta đếm không xuể.

Đầu tiên là số ba, ở phía sau mười hai cái số không.

Ba nghìn tỷ.

Là ba nghìn tỷ!

Làm thu ngân năm năm, cô ta đã nhìn qua thẻ của rất nhiều người, số tiền cộng lại cũng không nhiều bằng trong thẻ của Trần Dật Thần.

Cô ta đột nhiên cảm giác, trước kia những phú nhị đại và thổ vào mà cô ta gặp được quả thật còn yếu kém!

Trước một người đàn ông có ba nghìn tỷ ở trong thẻ như Trần Dật Thần, tất cả đều là phù phiếm.

“Cô đứng ngây ra đó làm cái gì? Nếu trong thẻ của anh ta không có tiền thì cô cứ việc nói thẳng, không cần phải cố kỵ mặc mũi của anh ta đâu.” Vương Hiểu Nha bất mãn nhìn nhân viên thu ngân rồi nói.

“Nhược Y, kêu chồng của cô quẹt thẻ của tôi đi, trong thẻ của tôi có tiền.” Từ Đông Lương cũng mỉm cười, dời ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhược Y, chỉ cần Hạ Nhược Y nhận tiền của anh ta, vậy thì anh ta có lòng tin biến Hạ Nhược Y trở thành đồ chơi của anh ta.

Hạ Nhược Y cũng không nói lời nào, lúc này cô cũng cảm thấy thắc mắc, tại sao biểu cảm của nhân viên thu ngân lại kỳ quái như vậy, chẳng lẽ là trong thẻ của Trần Dật Thần thật sự hết tiền rồi, là đang tự đánh vào mặt của mình à?

“Sao vậy, số dư trong thẻ không còn đủ à?” Lưu Bác cũng nhíu mày, Trịnh Giai là một nhân viên thu ngân kỳ cựu ở công quán Hoa Thịnh, có cục diện nào mà chưa từng nhìn thấy đâu, tại sao hôm nay lại thất thố như vậy.

Lúc này rốt cuộc Trịnh Giai cũng đã phản ứng lại, vội vàng lắc đầu nói: “Đủ đủ đủ.”

Tiền ở trong thẻ của Trần Dật Thần, đừng nói là thanh toán một bữa cơm, ngay cả mua toàn bộ công quán Hoa Thịnh này cũng không thành vấn đề.

“Đủ thì cô quẹt thẻ đi, đứng ngây ra đó làm cái gì!” Lưu Bác trách móc một câu.

“Tôi xin lỗi quản lý Lưu, tôi quẹt ngay đây.” Trịnh Giai vội vàng nói xin lỗi, quả thật là ngày hôm nay cô ta đã thất thố quá đáng rồi, dù sao thì cũng là người bình thường, nhìn thấy trước mặt của mình có ba nghìn tỷ, sao có thể không rung động được cơ chứ.

Mắt thấy Trần Dật Thần nhấn mật mã trả tiền cơm, mọi người đều há to miệng, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.

Tên phế vật này thật sự có năm tỷ bốn trăm triệu?

Trên mặt của Lý Tuyết càng là vẻ không thể tin được, nhìn Lưu Bác rồi nói: “Quản lý Lưu, có phải là thu ngân của các người đã sai lầm gì rồi không, sao trong thẻ của cái tên nghèo hèn này có thể có năm tỷ bốn trăm triệu được chứ?”

“Thu ngân của chúng tôi không thể nào sai lầm được.” Mặt Lưu Bác đen lại mà nói, đây chính là năm tỷ bốn trăm triệu đó, nếu như Trịnh Giai thật sự sai lầm, vậy thì chính cô ta phải đền tiền.

“Làm sao không thể được, quản lý Lưu, chỉ sợ là ông không biết đó chứ, cái tên nghèo hèn này chỉ là một tên giao thức ăn, một tên giao thức ăn nhanh đó, sao anh ta có thể bỏ ra năm tỷ bốn trăm triệu được.” Lý Tuyết vẫn chưa từ bỏ ý định như cũ, cảm thấy chắc chắn là chỗ nào đó đã xảy ra vấn đề.

“Một người giao thức ăn nhanh thì sao lại không thể bỏ ra nổi năm tỷ bốn trăm triệu được?” Sắc mặt của Lưu Bác có chút âm trầm, mặc dù hiện tại ông ta là quản lý sảnh của công quán Hoa Thịnh, nhưng mà năm sáu năm trước ông ta cũng chỉ là một người giao thức ăn nhanh, cho nên ông ta ghét nhất là người khác xem thường người giao thức ăn nhanh.
Nhấn Mở Bình Luận