CHƯƠNG 227: KHÔNG THẤY HẠ TRẤN QUỐC ĐÂU NỮA
“Anh Trần Dật Thần có thiếu số tiền này hay không là chuyện của anh ấy, nhưng trả hay không là chuyện của tôi.” Chu Quảng Quyền cười mỉa mai, đám người trước mắt thật sự đã phát huy rất tốt hai chữ “nịnh bợ”. Lần trước khi anh vừa về nhà họ Chu, nhóm người này chỉ ước có thể lóc thịt lột da Trần Dật Thần, còn muốn đưa Trần Dật Thần đến nhà họ Tôn để tạ tội.
Nhưng bây giờ thấy Trần Dật Thần không tầm thường là lại lập tức thay đổi sắc mặt.
“Đừng ai nói nữa!” Lúc này Chu Phùng Xuân quát lên đầy uy nghiêm: “Chuyện này Quảng Quyền làm rất đúng, tôi ủng hộ quyết định của cháu!”
“Nhà họ Chu ta không phải loại người lòng tham không đáy, thứ gì có thể nhận sẽ không chia thiếu cho mọi người một đồng, thứ không thể nhận, tặng cho chúng ta, chúng ta cũng không được nhận!”
Mọi người trong gia đình nhà họ Chu không ai nói gì, chuyện Chu Phùng Xuân đã quyết định thì không ai dám chất vấn.
Nhưng Chu Quảng Quyền đúng là óc heo, 1500 tỷ tiền mặt, nói trả là trả, đúng là não đã bị bánh xe nghiền qua.
Chỉ có Chu Phùng Xuân là nhìn Chu Quảng Quyền một cách hài lòng, ban đầu ông không hiểu tại sao Chu Quảng Quyền lại có thể kết bạn được với người tai to mặt lớn như Trần Dật Thần, nhưng giờ thì ông hiểu rồi.
Tất cả phụ thuộc vào tấm lòng son!
Tấm lòng son đáng giá ngàn vàng!
“Quảng Quyền, người anh em Trần Dật Thần đó của cháu có thân phận thật là gì vậy?” Biết không được chia tiền, thím hai của Chu Quảng Quyền là Vương Xuân Hoa lại thay đổi ý định, chú ý tới Trần Dật Thần.
Chu Quảng Quyền cau mày: “Tôi không biết.”
Anh thật sự không biết thân phận thật của Trần Dật Thần, đương nhiên anh cũng sẽ không hỏi, nếu có thể thì anh không muốn mối quan hệ giữa mình và Trần Dật Thần chuyển hướng xấu đi.
“Không biết?” Vương Xuân Hoa sững sờ: “Sao có thể không biết? Đây là một chỗ dựa lớn đó, Quảng Quyền à, cháu nghe ngóng đi xem đối phương là cậu chủ nhà nào…”
“Thím hai, Trần Dật Thần là cậu chủ nhà nào có liên quan gì đến thím?” Quảng Quyền không kiên nhẫn ngắt lời, trong số người nhà họ Chu thì thím hai Vương Xuân Hoa là người nịnh hót nhất.
“Quảng Quyền, cháu nói gì thế?” Vương Xuân Hoa không bỏ qua: “Trần Dật Thần là cậu chủ nhà nào sao lại không liên quan đến thím?”
“Lần trước cậu ấy giúp nhà họ Chu nên cậu ấy chính là ân nhân của nhà chúng ta, ân nhân của nhà họ Chu chúng ta chính là ân nhân của Vương Xuân Hoa thím, sao lại không liên quan?”
Chu Quảng Quyền cười khẩy, Vương Xuân Hoa đã cho anh thấy cái gì gọi là da mặt còn dày hơn tường thành. Rõ ràng là hai người không liên quan đến nhau nhưng bà ta lại có thể cố gắng làm cho có liên quan.
“Thím hai, đừng tưởng tôi không biết thím đang nghĩ gì! Trần Dật Thần là Trần Dật Thần, nhà họ Chu là nhà họ Chu, giữa hai người không có quan hệ gì hết. Thím đừng mơ tưởng kéo Trần Dật Thần có liên quan đến nhà họ Chu chúng ta.” Chu Quảng Quyền lạnh lùng nhìn Vương Xuân Hoa, nói xong cũng không quan tâm đến phản ứng của mọi người, anh xoay người ra khỏi phòng khách.
“Này, cậu…” Vương Xuân Hoa tức đến mức giậm chân, cái thứ không biết tốt xấu này thật sự coi mình lợi hại rồi!
Thật ra lý do bà ta quan tâm đến Trần Dật Thần cũng là sự ích kỷ riêng.
Theo tin tức mà bà ta nghe ngóng được, Trần Dật Thần không được chào đón ở nhà họ Hạ, gần như là bất cứ người nào của nhà họ Hạ đều có thể chế nhạo Trần Dật Thần. Mặc dù bà ta không hiểu tại sao Trần Dật Thần lại có thể nhẫn nhịn như vậy, nhưng bà ta cảm thấy không sớm thì muộn Trần Dật Thần cũng sẽ đoạn tuyệt với nhà họ Hạ.
Khi đó rất có thể Trần Dật Thần sẽ lại độc thân, một khi Trần Dật Thần còn độc thân thì những cô gái chưa kết hôn của nhà họ Chu sẽ có hy vọng, nhất là mấy cô con gái của bà ta, đều đang chờ để lấy chồng.
Nếu một người có thể may mắn được Trần Dật Thần nhìn trúng và trở thành vợ của Trần Dật Thần thì rất có thể nhà họ Chu sẽ sớm trở thành gia tộc hạng nhất ở Thương Châu, thậm chí có thể sánh ngang với nhà họ Lý, nhà họ Thẩm!
Đến lúc đó Vương Xuân Hoa bà cũng sẽ trở thành đại công thần của nhà họ Chu, hết sức nở mày nở mặt.
Mặc dù bà cũng biết cơ hội thành công là rất mong manh, nhưng không thử làm sao biết?
Lúc này Trần Dật Thần đã trở lại núi Ngọc Tuyền, lần này lên núi anh không mang sạc theo, tối qua điện thoại đã sập nguồn.
Sau khi sạc đầy, Trần Dật Thần lập tức mở máy lên.
Anh thấy có bảy tám cuộc gọi nhỡ.
Một vài cuộc từ một người gọi tới, nhưng lại là số lạ.
Còn ba cuộc là Hạ Nhược Y gọi.
Đương nhiên Trần Dật Thần sẽ gọi lại cho Hạ Nhược Y trước tiên.
“Nhược Y, em đang…”
“Trần Dật Thần, không thấy ba đâu nữa rồi!”
Trần Dật Thần còn chưa nói xong đã bị giọng nói lo lắng của Hạ Nhược Y cắt ngang.
“Không thấy ba đâu?” Lòng Trần Dật Thần chùng xuống, đang yên đang lành sao Hạ Trấn Quốc lại mất tích?
“Lúc chiều y tá của bệnh viện gọi cho em nói rằng không thấy ba đâu. Mấy y tá đó nói người đưa ba đi hình như là người của nhà họ Diệp.” Giọng Hạ Nhược Y mang theo chút nức nở nghẹn ngào, mấy ngày nay cô bị chuyện gia đình làm cho rối tung lên nên mới lơ là Hạ Trấn Quốc, cũng không tới bệnh viện được mấy lần.
Nhà họ Diệp?
Muốn chết?!
Trần Dật Thần vừa sợ vừa giận, không ngờ nhà họ Diệp lại dùng thủ đoạn hạ lưu này để uy hiếp anh và Hạ Nhược Y thông qua Hạ Trấn Quốc.
“Nhược Y, em đang ở đâu? Anh sẽ tới ngay.” Trần Dật Thần hít sâu một hơi rồi bình tĩnh hỏi. Người đưa Hạ Trấn Quốc đi không phải Diệp Hải Đường của nhà họ Diệp mà là hai anh trai đã lập nên nhà họ Diệp của cô ta. Hai người này ra tay càng vô lương tâm hơn Diệp Hải Đường, vậy nên Trần Dật Thần thật sự lo lắng nếu như họ không đợi được mình sẽ ra tay với Hạ Trấn Quốc.
“Em đang trên đường tới nhà họ Diệp.” Hạ Nhược Y trả lời.
“Được, đừng lo lắng, anh sẽ tới ngay!” Trần Dật Thần trầm giọng, nói xong anh cúp điện thoại.
Anh vào gara, bước lên con xe Koenigsegg, đạp ga, phóng thẳng ra ngoài.
Lúc này, rất nhiều người đã tập trung ở trang viên nhà họ Diệp.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!