CHƯƠNG 374: UÔNG TRỌNG DƯƠNG
“Được rồi, đừng nói nữa, ăn cơm đi.” Vương Hoằng Nghị đanh mặt trả lời, Bành Diễm Phương tự vả mặt mình, cũng chẳng trách được ai.
“Tôi không ăn đâu, ăn cái mông gì!”
“Bốp!”
Bành Diễm Phương đập cây đũa xuống bàn với gương mặt lạnh lùng, bà ta tức giận đứng phắt dậy, chỉ nói một câu rồi bỏ đi.
“Bà ta không ăn thì chúng ta ăn.” Vương Hoằng Nghị lắc đầu cười cười, ông ta cũng không để ý.
Nhưng thỉnh thoảng ông ta vẫn đảo mắt nhìn Trần Dật Thần, vốn dĩ ông ta cứ tưởng mình đã đánh giá cao Trần Dật Thần rồi, nhưng không ngờ rằng vẫn đánh giá anh thấp.
Cậu ở rể đến từ Thương Châu này không tầm thường một chút nào.
Dù là dựa vào năng lực của mình để đàm phán đơn hàng thành công hay là khiến cho Lý Thế Bình không thể không về cùng chiến tuyến với mình, đây cũng là chuyện mà người bình thường không làm được.
Bành Diễm Phương vừa bỏ đi, tất nhiên Vương Thi Viện cũng chẳng còn tâm trạng ăn cơm nữa, cô ta lùa đại vài muỗng cơm rồi rời khỏi bàn ăn.
Lý Thế Bình cũng viện cớ công ty có việc bận, nhanh chóng bỏ về.
Đang yên đang lành mà buổi tiệc mừng lại tan trong bầu không khí không vui như thế, bàn ăn rộng lớn chỉ còn lại hai người Trần Dật Thần và Vương Hoằng Nghị, nhưng vừa khéo hai người bọn họ cũng được rảnh rỗi ăn uống.
Có lẽ là vì kha khá vui vẻ, hôm nay Vương Hoằng Nghị uống rất nhiều rượu, sau khi được nửa tuần, gương mặt ông ta ưng ửng đỏ, rõ ràng men rượu đã bốc lên đến đầu.
Sau khi nổi nóng, Vương Hoằng Nghị cảm khái, ông ta không khỏi nhớ đến những năm tháng lăn lộn trong quá khứ, ông ta kể cho Trần Dật Thần nghe từng chuyện từng một chuyện một về ngày tháng xông pha Trung Hải với Hạ Trấn Quốc.
Trần Dật Thần chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại mỉm cười phụ họa đôi câu.
Có thể nhận ra Vương Hoằng Nghị rất nhớ nhung ngày tháng ấy, ông ta cũng thật lòng coi Hạ Trấn Quốc như anh em của mình.
Nghĩ đến đây, Trần Dật Thần không khỏi nhớ đến đôi chân đã gãy của Hạ Trấn Quốc.
Hạ Trấn Quốc nói chân của ông ta bị đánh gãy lúc ở Trung Hải, nhưng còn bị ai đánh gãy, ông ta vẫn không chịu nói.
Rõ ràng đối phương có vai vế rất cao, thậm chí còn cao đến nỗi khiến cho Hạ Trấn Quốc không dám nhắc đến.
“Chú Vương, cháu có thể hỏi chú một việc không?” Sau khi im lặng một lúc lâu, cuối cùng thì Trần Dật Thần vẫn quyết định hỏi Vương Hoằng Nghị.
“Cháu muốn hỏi xem chân của ba cháu bị ai đánh gãy à?” Vương Hoằng Nghị khựng lại, dường như đã lường trước Trần Dật Thần sẽ hỏi mình như thế vậy.
“Đúng thế.” Trần Dật Thần gật gật đầu.
Thấy Trần Dật Thần thừa nhận, ánh mắt Vương Hoằng Nghị hơi phức tạp, một hồi lâu sau ông ta mới ngẩng đầu lên nhìn Trần Dật Thần rồi thở dài: “Thần, nếu chú nói chân của ba cháu bị chú đánh gãy, cháu có tin không?”
Đồng tử Trần Dật Thần co rụt lại, Vương Hoằng Nghị làm ư?
Sao có thể như thế được?!
“Nghe có vẻ bất ngờ lắm đúng không?” Vương Hoằng Nghị cười khổ.
“Rất bất ngờ.” Sau khi hít sâu một hơi, Trần Dật Thần nói một cách bình tĩnh: “Tại sao chú Vương lại đánh gãy chân của ba cháu, nhất định phải có lý do gì đúng không?”
“Haiz…”
Vương Hoằng Nghị thở dài: “Chuyện đã qua lâu lắm rồi, lý do có quan trọng không?”
“Quan trọng!” Trần Dật Thần nói một cách trịnh trọng, anh nhấn nhá từ câu từng chữ: “Cháu bắt buộc phải biết vì sao ba cháu bị gãy chân.”
“Haiz, nếu như cháu muốn biết thì hôm nay chú sẽ nói cho cháu nghe.”
“Đúng là chú đã đánh gãy chân của ba cháu, nhưng chú cũng bất đắc dĩ thôi, nếu như chú không làm như thế thì sợ rằng ba cháu không sống nổi đến bây giờ nữa.” Vương Hoằng Nghị đáp.
“Có kẻ ép hai người sao?” Ánh mắt Trần Dật Thần thoáng trở nên lạnh lẽo.
“Ừm.” Vương Hoằng Nghị gật gật đầu.
“Là ai?”
“Uông Đông Dương.” Vương Hoằng Nghị nói.
Trần Dật Thần nhíu mày lại: “Uông Đông Dương…là ai?”
“Có thể cháu chưa từng nghe đến tên của Uông Đông Dương.”
“Nhưng chắc chắn cháu từng nghe đến tên của ông nội ông ta.” Vương Hoằng Nghị thở dài.
Đồng tử của Trần Dật Thần co rụt lại, họ Uông, ai ai cũng biết, chẳng lẽ là…
“Uông Trọng Dương!” Trần Dật Thần ngẩng phắt đầu lên, anh không khỏi thở dài, sao Hạ Trấn Quốc và Vương Hoằng Nghị lại đụng chạm đến nhân vật tầm cỡ nhường này?!
Dường như biết được Trần Dật Thần đang nghĩ gì trong lòng vậy, Vương Hoằng Nghị thở dài: “Thật ra chú và ông Hạ cũng không muốn thế đâu, nhưng lúc ấy bọn chú làm ăn trên biển, mà làm ăn trên biển khó tránh việc đụng độ với nhà họ Uông.”
Trần Dật Thần gật đầu nhẹ, nhà họ Uông xưng vương xưng bá trên biển, một nửa thuyền hàng của nước H đều do nhà họ Uông chế tạo.
Ngoại trừ thuyền hàng, nhà họ Uông còn nhúng tay vào ngoại thương nữa, có thể nói rằng hễ là thứ dính líu đến biển cả thì đều khó né tránh được nhà họ Uông.
Rất có thể hồi xưa Vương Hoằng Nghị và Hạ Trấn Quốc làm ăn trên biển, mà từ trước đến nay những mối làm ăn trên biển đều là lãnh địa thuộc về riêng nhà họ Uông, nếu như người ngoài muốn nhúng tay vào thì phải hỏi ý kiến của nhà họ Uông trước mới được.
“Lúc ấy chú và ông Hạ vừa mới đến Trung Hải, chưa hiểu rõ tình hình Trung Hải cho lắm, nghe nói việc buôn bán trên biển ở đây rất phát triển, chú và ông Hạ mua một con thuyền, chuẩn bị ra khơi.”
“Nào ngờ mới ra khơi được có vài ngày mà thuyền đã bị đốt mất rồi.”
“Lý do là vì chưa thăm hỏi nhà họ Uông trước khi ra khơi.”
“Cuối cùng chú đành quỳ xuống.”
“Nhưng ông Hạ lại không quỳ, lúc ấy tính tình ông ấy rất bướng bỉnh, dù bị Uông Đông Dương cầm súng dí vào đầu thì ông ấy cũng không quỳ…”
Nói đến đây, Vương Hoằng Nghị ngừng lại, một hồi sau, ông ta mới thở dài thườn thượt, giọng nói đượm vẻ ão não: “Cuối cùng chú đành đích thân ra tay đánh gãy chân ông Hạ, ép ông Hạ dập đầu ba cái với Uông Đông Dương, làm thế mới khiến cho Uông Đông Dương hả giận.”
“Sau khi Uông Đông Dương đi, ông Hạ cũng rời khỏi Trung Hải với sự nản lòng thối chí.”
“Chẳng bao lâu sau, chú nghe tin ông Hạ đã kết hôn.”
Vương Hoằng Nghị không nói tiếp nữa, nhưng Trần Dật Thần cũng đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra.
Vốn dĩ Hạ Trấn Quốc là một người có chí lớn, sau khi bị Uông Đông Dương đả kích, ông ta không còn vực dậy được nữa.
Trở về nhà cưới vợ sinh con, sống một đời bình lặng.
Còn Vương Hoằng Nghị lại không sa sút mà ngày càng ăn nên làm ra, chỉ trong vòng hai mươi năm ngắn ngủi, ông ta đã gầy dựng được sự nghiệp của mình.
Hai người đi theo hai con đường khác nhau.
Cuối cùng Trần Dật Thần cũng đã hiểu vì sao Vương Hoằng Nghị lại đối xử tốt với mình đến thế.