Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đỉnh cấp rể quý – Trần Phong (Trần Dật Thần) – Truyện full tác giả: Lư Lai Phật Tổ

CHƯƠNG 637: ÉP ANH TA NHẬN THÁCH ĐẤU!

“Đúng đấy, chỉ là tôi rất hiếu kỳ, Trần Dật Thần bế quan có thể có kết quả lớn lao gì không? Không phải muốn đột phá Hóa Kình trung kỳ chứ?

“Anh ta vừa đột phá Hóa Kình chưa được bao lâu, không thể nào lại đột phá Hóa Kình trung kì trong thời gian ngắn như thế được, theo tôi thấy, hơn nữa là cậu ta lãnh ngộ được võ học gì đó, nâng cao thực lực.”

“Vậy thì vấn đề nằm ở đó, rốt cuộc anh ta có ứng chiến không?”

Bỗng chốc, giới võ thuật và cả những lĩnh vực khác của nước H tiến hành bàn tan sôi nỗi về trận thách đấu sinh tử của Cảnh Đằng và Trần Dật Thần.

Nhưng mà trong đó hoàn không có một nhân vật nặng ký nào trong giới võ lâm tỏ thái độ, cũng chưa từng có một trưởng môn phái hay tông sư Hóa Kình nào lên tiếng, bàn tán đều là đệ tử của các môn phái.

Tất cả là do trưởng môn phái hay tông sư Hóa Kình đều không dám xác định là Trần Dật Thần có ra thách đấu hay không, dưới tình huống này, cách tốt nhất là bảo trì im lặng, nếu không lỡ như phán đoán sai lầm, sau này tự vả thì không tốt lắm.

Bọn họ đồng thời giữ im lặng, cũng đang quan sát và chờ đợi, quan sát sự việc phát triển, chờ đợi Trần Dật Thần trả lời.

Tất cả những chuyện này, Trần Dật Thần hoàn toàn không biết gì hết.

Trong năm ngày qua, anh đắm chìm trong việc nghiên cứu và sáng tạo võ công, không thoát ra được. Ngoại trừ thời gian ăn cơm và suy ngẫm, thời gian còn lại đều dùng để làm việc này.

Tuy nhiên, năm ngày qua đi rồi, anh vẫn chưa nghiên cứu ra võ công thuộc về mình.

Nói chính xác hơn, anh vẫn chưa nghiên cứu ra được chiêu thứ hai sau “Đoạn Sơn Hà”.

Bất kỳ nghiên cứu võ học nào cũng không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, mà phải có một quá trình đòi hỏi sự nghiên cứu và sáng tạo từ từ, cuối cùng dung hòa lại, hình thành nên một môn võ học.

Trong ánh nắng chiều, thân hình Trần Dật Thần như một tia điện, phóng qua phóng lại trong sân nhỏ biệt thự, chỉ để lại một vệt dư ảnh. Vù!

Đột nhiên, thân hình Trần Dật Thần ngừng lại, thân hình xoay tròn như xoắn ốc, sau đó đầu gối khuỵu xuống trong tư thế đứng theo, hai chân như đóng đinh trên mặt đất, nắm tay phải giống như một khẩu súng lớn, dập mạnh một tiếng.

Bộp! Bộp! Bộp!

Một đấm đánh ra, không khí như nổ tung, sức mạnh khủng khiếp.

Trần Dật Thần lập tức nắm chặt tay đứng ở trong ánh hoàng hôn trầm tư.

“Hồi Liễu Kiếm là một trong những chiêu sát thủ trong kiếm pháp, dùng nó làm cơ sở cho chiêu thức thứ hai, tiến hành thay đổi, co duỗi, là lựa chọn rất thích hợp, nhưng vẫn cảm thấy thiếu gì đó.”

Trần Dật Thần cau mày lẩm bẩm một mình.

Trải qua năm ngày suy nghĩ kỹ càng và luyện tập, cuối cùng anh cũng quyết định dùng Hồi Liễu Kiếm làm cơ sở của chiêu thức thứ hai, để tạo nên sát chiêu thứ hai.

Bí quyết quan trọng của Hồi Liễu Kiếm không nằm ở “Hồi Thân Thích”, mà là ở “Hồi Mã Thích”, đòi hỏi người dùng cần cố tình dụ tướng địch đuổi theo, đợi đến khi đối phương đâm vào lưng (hoặc chém bằng đao), nhân cơ hội quay đầu ngựa, đến khi hai con ngựa thằng 1 hàng, mới ra tay tấn công.

Lúc này, chiêu thức của kẻ địch đã ra rồi, binh khí cũng không còn thời gian kéo về chắn, không kịp phòng bị, sẽ bị đâm chết (hoặc chém chết) trên ngựa.

Muốn làm được tất cả, trước hết phải đặt mình vào tình thế vô cùng nguy hiểm, thứ hai là phải biết nắm bắt cơ hội, cuối cùng nếu như dùng trên lưng ngựa, thì phải vô cùng ăn ý với chiến mã.

Đây là bí quyết quan trọng của Hồi Liễu Kiếm trong kiếm pháp cổ đại, Trần Dật Thần có thể thi triển hoàn hảo, thậm chí còn tiến hành cải tiến nó.

Cứ thế này, người dùng chiêu này, cần phải nắm bắt chính xác thời cơ và khoảng cách giữa kẻ địch và bản thân, nếu không cẩn thận sẽ thật sự rơi vào nguy hiểm và bị đối phương giết chết.

Sau nhiều ngày luyện tập liên tục, Trần Dật Thần lồng ghép quyền pháp vào đó, thành công cải biên Hồi Liễu Kiếm để phù hợp sử dụng với cách chém giết tay không của võ sĩ hiện đại hoặc chiêu thức chém giết bằng dao găm, nhưng vẫn cảm thấy thiếu gì đó.

“Rốt cuộc là thiếu cái gì?” Trần Dật Thần rơi vào suy tư, lại không biết bên ngoài đang rối loạn tung trời bởi vì Cảnh Đằng đã gửi cho anh một bức chiến thư.

Tám ngày rồi.

Cách ngày gửi thư thách đấu của truyền nhân nhà họ Cảnh là Cảnh Đằng đã tám ngày, nhưng Trần Dật Thần vẫn chưa ra mặt, chưa trả lời.

“Việc đến nước này, căn bản có thể khẳng định, Trần Dật Thần sẽ không nhận thách đấu rồi”

“Thật đáng tiếc, vốn dĩ còn muốn đến hồ Tây Tử tận mắt chứng kiến trận đấu này, xem thử Cảnh Đằng truyền nhân của gia tộc võ học ẩn cư rốt cuộc mạnh đến thế nào, giờ xem ra, ước muốn này hơn nửa là không thực hiện được rồi.”

“Không cần đi xem nữa, sự thật đã được chứng minh, Trần Dật Thần có thể giết chết những cao thủ Hóa Kình trung kỳ nhưng lại không dám nhận lời khiêu chiến của Cảnh Đằng, có thể thấy thực lực của Cảnh Đằng cao hơn Hóa Kình trung kỳ, thậm chí cao hơn võ sĩ hậu kỳ Hóa Kình nữa kìa!”

Sự im lặng của Trần Dật Thần, khiến mọi người càng tin tưởng anh không dám nhận thách đấu, đồng thời cũng kinh ngạc với sự lớn mạnh của Cảnh Đằng!

Khi những âm thanh này truyền khắp giới võ thuật, đồng thời truyền đến khắp các lĩnh vực, thì Cảnh Đằng lần thứ hai trong đời bước ra khỏi đất tổ nhà họ Cảnh, đến một trang viên nhà họ Cảnh ở ngoại ô Nam Quý.

Lúc Cảnh Đằng đến, được những nhân vật có thực quyền trong chi này của nhà họ Cảnh đích thân ra đón.

Sau bữa tiệc tẩy trần, người đại diện giới thế tục của nhà họ Cảnh – Cảnh Vân Lâm dẫn Cảnh Đằng đến thư phòng của mình, ngoài ra còn có võ đồng Mục Dương của Cảnh Đằng.

“Tiểu Đằng, định đợi Trần Dật Thần kia trả lời rồi mới đến bờ hồ hay là theo kế hoạch ban đầu, ngày mai đến bờ hồ?”, chờ sau khi Mục Dương pha trà xong thì Cảnh Vân Lâm đã không nhịn được lên tiếng hỏi.

“Hì, người đời đồn Trần Dật Thần kia tà ác như thế, nói cái gì mà kẻ đứng đầu thế hệ trẻ giới võ thuật nước H, dùng sức của bản thân huyết tẩy nước N, giết mấy võ sĩ Hóa Kình liên tiếp, dưới màn truy sát của cả nước N, an toàn rời khỏi nước N, tạo nên truyền thuyết”, Cảnh Đằng hỏi một đằng đáp một nẻo, trên mặt lộ ra một tia khinh thường, “Theo tôi thấy, anh ta hoàn toàn chỉ có cái hư danh, anh ta chỉ đơn giản là một kẻ nhát gan, thậm đến dũng khí đấu với tôi cũng không có!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận