Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đỉnh cấp rể quý – Trần Phong (Trần Dật Thần) – Truyện full tác giả: Lư Lai Phật Tổ

Anh ta là một kiếm sĩ, mặc dù không có kiếm nhưng lại dùng cánh tay của mình để thay thế, phát huy ra thực lực vô cùng tốt, dựa vào chiêu thức cuối cùng thành công giành được chiến thắng của trận đấu, tiến vào vòng 16 người mạnh nhất.

Thiên Ưng kéo cơ thể bị thương trở về khu quan sát trận đấu, Tam Giới vội vàng đi lên dìu anh ta.

“Thiên Ưng huynh đệ, anh thật lợi hại, chúc mừng!”

Tam Giới không nhịn được mà khen ngời, một chiêu trảm thiên sơn cuối cùng thật sự quá lợi hại.

“Thiên Ưng huynh đệ, chúc mừng!”

Cơ Uẩn nói xong, cũng đi lên đỡ Thiên Ưng ngồi xuống.

“Thế nào rồi? Có cần đi trị thương không?”

Trần Dật Thần cau này, nhìn thương thế của Thiên Ưng, vội vàng hỏi.

“Không cần vội, đợi sau khi Tam Giới kết thúc trận đấu rồi đi cũng không muộn!”

Thiên Ưng lắc đầu, bày tỏ không sao, anh ta quả thực không bị thương quá nghiêm trọng, chỉ là trong trận đấu tiêu hao quá nhiều thể lực và tinh lực, dẫn đến bị kiệt sức.

Trận này anh ta thắng rồi, trận tiếp theo anh ta phải đấu với Đông Thần, trong trận đấu trước Đông Thần đã giết chết đối thủ.

Tình huống có chút cấp bách, Thiên Ưng nhất định phải dùng thời gian nhanh nhất để khôi phục lại thể lực, để tiếp theo ứng phó với trận đấu với Đông Thần, hơn nữa trận đấu của Tam Giới chưa bắt đầu, anh ta sao có thể đi chứ.

Nghe thấy lời nói của Thiên Ưng, Trần Dật Thần cũng không nói gì nữa, cũng không dặn dò Tam Giới nữa.

Ở bên kia, Hồng Thiên Bá dặn dò Hồng Dịch: “Nhớ kỹ đối thủ của con là Trần Dật Thần, nhưng rút từ bài học của trận đấu trước, không được bất cẩn!”

“Người yên tâm đi, sư phụ!”

Trong mắt Hồng Dịch hiện lên tia sát khí, chậm rãi nói: “Sai lầm của Pakka của Anh Điêng sao con có thể phạm phải chứ, tên hòa thượng của nước H kia, con nhất định sẽ đánh bại anh ta, để rửa sạch nỗi nhục của sư phụ năm đó!” Anh ta phải đánh bại Tam Giới, sau đó tiến vào trận đấu với Trần Dật Thần, dùng đầu của đối phương để nâng cao tên tuổi của mình.

Trận đấu trên võ đài vẫn chưa bắt đầu, khí thể của Hồng Dịch đã lên đến mức đáng sợ, lúc này anh ta giống như một chiến thần trở về từ trận chiến, địch ý lan tỏa ra xung quanh.

Sau khi Tam Giới xuất hiện, ánh mắt anh ta lập tức nhìn về phía đối phương, hơi thở vô hình khóa chặt lấy Tam Giới, lúc này Hồng Dịch chỉ có một suy nghĩ, đánh bại đối phương hoặc giết anh ta.

“Anh chính là tên tiểu hòa thượng Tam Giới của nước H? Mục đích hôm nay của tôi chính là vì rửa nhục cho sư phụ, trận đấu vẫn còn chưa bắt đầu, nếu như anh quỳ xuống cầu xin tôi, tôi nhất thời mềm lòng nói không chừng có thể tha cho cái mạng chó này của anh!”

Lời nói của Hồng Dịch còn liều lĩnh hơn khí thế của anh ta, thậm chí có thể nói là lúc này anh ta vô cùng ngông cuồng.

Đối với Hồng Dịch mà nói, mục đích lần này đến đây chính là rửa nhục cho sư phụ, nếu như Tam Giới của nước H này chủ động nhận thua, thì hiệu quả có được còn tốt hơn việc giết chết đối phương.

“Tôi không hề có hứng thú với cái gọi là thi đấu này, nhưng anh muốn tôi trở thành nỗi xấu hổ của võ học nước H, vậy anh tính toán sai rồi, hơn nữa anh là kẻ địch của Trần Dật Thần, tôi sẽ không để anh được như ý nguyện!”

Mặc dù nói Tam Giới là đệ tử của phật giáo, cà lơ phất phơ, nhưng rất ít khi tức giận, lúc này nhìn cái đức hạnh kia của Hồng Dịch, sự tức giận không chỉ từ một việc, trận đấu này anh ta sẽ đánh một cách nghiêm túc.

“Cái đồ không biết sống chết, vậy anh có thể chết rồi!”

Hai mắt của Tam Giới nheo lại, ánh mắt hiện lên sự bất lương.

“Tiếp theo trận đấu chính thức….bắt đầu!”

Thấy hai người vẫn chưa bắt đầu mà còn đấu võ mồm, trọng tài có chút bất lực, trực tiếp tuyên bố trận đấu bắt đầu, đỡ phải xuất hiện cái gì mà trận đấu sinh tử.

“Đi chết đi!”

Hồng Dịch lớn tiếng hét lên, tốc độ lập tức đạt đến cực điểm, vị trí ban đầu để lại một dư ảnh.

Anh ta quyết định dùng tốc độ nhanh nhất giết chết Tam Giới, để khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Chỉ là Tam Giới cũng không dễ chọc, thể chất võ học của anh ta có thể nói là thiên tài trong những thiên tài, chẳng qua anh ta không hứng thú với trận đấu, nhưng cho dù như vậy cũng không phải là người dễ chọc.

Khí thế của anh ta lúc này tuyệt đối không thấp hơn Hồng Dịch, hai người đấu với nhau, mỗi người đều có tuyệt chiêu, rõ ràng nhất thời không phân được cao thấp.

Chỉ là cảnh tượng này không tiếp tục được bao lâu, Hồng Dịch đã có bản lĩnh võ học, Tam Giới vẫn có chút không chống đỡ được.

Sau mười mấy chiêu, Hồng Dịch một chưởng đánh ra, Tam Giới không ngăn được nên bị đánh trúng, thân thể lùi lại rất nhanh.

Trần Dật Thần, Tam Giới, Cơ Uẩn, ngay cả Võ Chí Châu ở trong khu vực khách quý cũng run rẩy.

Hồng Dịch biết quy tắc của cuộc thi, vì vậy không bước lên để giết chết Tam Giới.

Lúc này trọng tài lên võ đài, muốn kiếm tra thương thế của Tam Giới, không ngờ Tam Giới như một con cá chép ưỡn người một cái, đứng dậy.

Sắc mặt Tam Giới tái nhợt, một tia máu từ trong miệng phun ra, một chưởng của Hồng Dịch lúc nãy, mặc dù anh ta đã hóa giải được phần lớn lực, nhưng vẫn có một tia xông vào cơ thể, tạo thành sự tổn hại cho cơ thể.

“Tam Giới, đừng miễn cưỡng, nhận thua đi!”

Trên khu vực quan sát trận đấu, Trần Dật Thần không nhịn được hét lên, anh không muốn Tam Giới vì mình mà mất đi tính mạng.

Từ trận giao đấu ngắn ngủi lúc nãy của hai người, có thể nhìn ra Tam Giới không phải là đối thủ của Hồng Dịch, lúc này anh ta đã bị thương, khí huyết không ổn định, nếu như tiếp tục trận đấu, khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Đại huynh đệ, không cần lo lắng, mặc dù tôi không bằng anh, nhưng chưa đánh mà đã đầu hàng không phải là tính cách của tôi!”

Khóe miệng Tam Giới cong lên, trông dáng vẻ vẫn đùa giỡn với đời như trước, chỉ là dưới dáng vẻ này vẫn ẩn giấu một quyết đâm không chịu thua.

Vừa nói xong, Tam Giới liền cử động, anh ta chủ động tấn công về phía Hồng Dịch.

Chỉ là Tam Giới đã bị thương, căn bản không phải là đối thủ của Hồng Dịch, lại bị Hồng Dịch đánh trúng, xương ở ngực bị đánh gãy mấy cái, phun ra máu tươi.

“Tam Giới!”

Trần Lạc Thần hét lên, Cơ Uẩn, Thiên Ưng, thậm chí là Võ Chí Châu cũng đứng dậy, nhìn dáng vẻ của Tam Giới, Trần Lạc Thần và những người khác nắm chặt tay lại.

Tam Giới không trả lời, trong miệng không ngừng chảy ra máu, lúc này anh ta đã không còn năng lực để chiến đấu, cho dù đứng dậy cũng không làm được.

“Từ bỏ đi!”

Trọng tài nói với Tam Giới, sau đó không đợi Tam Giới trả lời, trực tiếp tuyên bố trận đấu kết thúc.

“Trận đấu này đã kết thúc, Hồng Dịch thắng.”

Tam Giới nghe thấy lời tuyên bố của trọng tài, trong lòng động một cái, lại ảnh hưởng đến vết thương, anh ta có chút không cam lòng, không cam lòng khi thua Hồng Dịch.

Chỉ là trận đấu đã kết thức, cho dù không cam lòng cũng không thể tiếp tục.

“Hừ, không ngờ tên phế vật như anh vẫn có chút thực lực, cảm ơn tôi đi, cảm ơn tôi đã không dùng toàn bộ sức lực!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận