Nhưng nếu bọn họ thực sự bị dọa sợ, rất có thể sẽ chạy đến thế giới Tiểu Thiên, thậm chí là thế giới Đại Thiên, đó chính là biển lớn, anh không thể nào tìm ra bọn họ.
Ngược lại, nếu như dụ Phó Tử Lập đuổi giết mình vào trong hư không, tất cả đều hoàn hảo, đợi khi mình trở về, chắc sẽ cho đám người Hách Liên Giảo kia một bất ngờ?
Đến lúc đó, anh sẽ phối hợp cùng với Thần Khôi, thoải mái chém giết sạch sẽ đám người Hách Liên Giảo kia.
Hơn nữa, trước khi giết sạch người Hách Liên Giảo, với sự trợ giúp của Thần Khôi, anh còn có thể đánh một trận ác liệt với nhóm người Hách Liên Giảo, tiếp tục rèn luyện bản thân, thật tốt.
Có đá mài miễn phí thì nhất định phải dùng! Lãng phí thì thật đáng xấu hổ!
Mà giờ phút này.
Tô Minh đang nghiền ngẫm nhìn đá mài dao “Phó Tử Lập” ở ngay trước mắt, vẻ mặt đầy châm biếm.
Đồng thời, anh cũng kết nối với Thần Khôi, để Thần Khôi chờ đợi ở một bên, tạm thời không ra tay, trước hết cứ dùng khối “đá mài dao” này để làm mình tiến bộ cái đã, sau đó sẽ lệnh cho Thần Khôi giết ông ta!
Trong tình huống Thần Khôi không ra tay, nó cũng không bị tiêu hao năng lượng, cho nên, cũng không lo lắng sẽ lãng phí năng lượng, về điểm này, Thần Khôi cũng thật có tình người.
“Lão khốn kiếp, đứa con của ông ở dưới địa ngục chắc hẳn là rất cô đơn, có lẽ cần người bố này cùng đồng hành!”, Tô Minh thầm nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Phó Tử Lập ngày càng vừa lòng.
Ánh mắt kia giống như ánh mắt của người giết lợn đang nhìn con lợn mà mình sắp giết mổ.
"Cửu Kiếm Kinh Tiên!", Phó Tử Lập không nhiều lời vô nghĩa, oán hận và sát ý đối với Tô Minh trong lòng ông ta đã sớm bốc cháy ngùn ngụt, không thèm nghĩ ngợi nhiều về hàm ý trong ánh mắt của anh khi nhìn vào mình, ông ta nâng tay lên, vung ra một kiếm.
Tuy Phó Tử Lập đã có xu hướng nhập ma, nhưng thực lực của ông ta không hề suy giảm, mà ngược lại còn mạnh hơn trước.
Ban đầu, nó đã là một kiếm phản phác quy chân, thế nhưng giờ đây tăng thêm ba phần ma tính.
Trong khoảng không gian tăm tối vô tận, một đường kiếm lóe sát tựa như pháo hoa lúc nửa đêm thắp sáng cả bầu trời tối đen.
Vầng hào quang thiêu đốt cả linh hồn.
Kiếm quang dao động, hư không trong phạm vi 10km đều bị ngưng đọng, vạn vật bỗng nhiên bất động, chỉ còn lại lưỡi kiếm vô cùng tinh khiết kia, nó xé nát tất cả, thoắt cái đã xuất hiện trước mắt Tô Minh.
Lúc này, Tô Minh dựng hết tóc gáy.
Hương vị của sống chết dữ dội, nó quá nồng nặng, nồng đến mức khiến Tô Minh có cảm giác như mình rơi vào địa ngục, nhìn thấy Diêm Vương.
Giác quan thứ sáu đang mách bảo anh rằng mình sẽ chết.
Tô Minh nóng lòng muốn cho Thần Khôi ra tay ngay.
Nhưng anh đã cố kìm nén nó lại.
Sợ cái gì?
Cứ làm là được.
"Không chết đâu, không chết đâu, không chết đâu!", Tô Minh tự nhủ trong lòng hết lần này tới lần khác, như đang tẩy não chính mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!