Vốn dĩ ông ta cho rằng, sự thù hận của bản thân mình đối với Tô Minh đã vượt qua cả ranh giới sống chết, ông ta không sợ chết.
Nhưng trong một giây cảm nhận được bản thân phải chết, ông ta vẫn tỉnh táo, vẫn muốn sống sót.
Đây chính là sức hấp dẫn của khát vọng được sống!
Về phần thiêu đốt tuổi thọ, đại khái là ông ta đã dùng hai trăm nghìn năm.
Vẫn còn lại một trăm nghìn năm nữa.
Một trăm nghìn năm tuy rằng ngắn, nhưng như vậy vẫn còn tốt hơn là phải chết ngay hôm nay!
“Còn muốn chạy? Đã được sự đồng ý của tôi chưa?”, nhưng đúng lúc này, Tô Minh mở miệng.
Đổng thời, Phó Tử Lập đột nhiên phát hiện ra, con đường phía trước của mình đã bị chặn lại!
Bị một con rối chặn lại.
Nhất thời, cả người ông ta đều lạnh lẽo.
Thậm chí, ông ta còn không cảm nhận được hơi thở dao động, cũng không nhìn thấy con rối này dùng thân pháp gì để xuất hiện trước mặt mình một cách quỷ dị như vậy.
Toàn thân Phó Tử Lập trở nên lạnh ngắt.
“Xem ra khối đá mài dao này đã hỏng rồi”, Tô Minh sờ sờ cái mũi của mình, có chút đáng tiếc.
Nhìn dáng vẻ hoảng sợ lúc này của Phó Tử Lập, anh đã biết ông ta không còn dũng khí để chiến đấu nữa rồi, cho dù bây giờ đối mặt với ông ta không phải là Thần Khôi mà là chính mình thì cũng như thế.
Phó Tử Lập đã không thể mang đến cho anh cảm giác đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết vậy thì cũng không còn tác dụng gì nữa.
Khối đá mài dao này, có thể vứt đi rồi.
“Giết đi”, Tô Minh thản nhiên nói.
Mệnh lệnh được truyền đạt.
Nghe lệnh, Thần Khôi khởi động.
Thấy động tác này, Phó Tử Lập đã bị dọa sợ đến mức hồn phi phách tán, bởi vì ông ta không thể nào nhìn rõ bóng dáng của Thần Khôi, cho dù ông ta có nhìn chằm chằm Thần Khôi hay cố gắng tập trung hơi thở lên người nó.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!