Cả hai đi bộ vào Tô thành từ cửa đông, ứng với phố Đông Linh.
Kẻ tới người đi hối hả, ngay cả Quan Khuynh Thành cũng hứng thú bừng bừng, xem ra, dường như cô gái nào cũng sẽ thích thú với việc dạo phố này, Quan Khuynh Thành cũng không phải là ngoại lệ.
Cũng may là cô chỉ xem, không mua, cũng không tính là làm chậm trễ thời gian.
Sau khi hỏi đường một tu đạo võ giả, hai người liền hướng về phía nhà họ Tô.
Nhà họ Tô tọa lạc ở vị trí trung tâm Tô thành, là một quần thể tòa nhà giống như cung điện khổng lồ vô cùng nguy nga hào hùng, với tông màu đen và đỏ nhất thống, mà một dãy cung điện kia cũng là quần thể kiến trúc cao nhất của cả Tô thành, làm nổi bật lên địa vị tuyệt đối của họ.
“Người tới là ai?”, Tô Minh cùng Quan Khuynh Thành đi đến trước cửa chính cung điện nhà họ Tô, nơi có người đang đứng gác.
“Tô Minh”, Tô Minh trầm tĩnh nhìn chữ ‘Tô’ rất lớn được đề trên cánh cửa chính trước mặt.
Cảm xúc có phần phức tạp.
Đây mới là gia tộc thực sự của bản thân mình sao?
Rất nhanh sẽ được gặp mặt bố mẹ rồi.
“Tô Minh???”, nhóm gác cổng sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền biến sắc, tiếp đó nhìn Tô Minh thật sâu, cuối cùng
“Cậu chủ, xin mời, tiểu nhân lập tức trình với gia chủ và phu nhân, họ nhất định sẽ rất vui mừng”.
Tô Minh có chút kinh ngạc, những người gác cổng này hình như đều nhận ra anh?
“Cậu chủ, cô gái, mời mọi người vào, tiểu nhân dẫn hai người tới chính điện”, một người gác cổng khác vội vàng nói, cúi người giơ tay, cung kính mời chào.
Nhưng Tô Minh có thể cảm nhận được ánh mắt của những người gác cổng này nhìn mình, ngoài nồng đậm hiếu kỳ, còn xen lẫn một chút thương hại? Cảm thán? Kinh hãi? Thậm chí còn một tia cười trên nỗi đau của kẻ khác?
Thật khó hiểu.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!