Hiện tại cho dùng ông có ra mặt cũng không có nhiều tác dụng.
Đã muộn rồi.
"Ha ha, cậu chủ nhà họ Tô gì chứ, cho rằng cánh cổng nhà họ Tô dễ vào vậy sao?", ở một bên khác, trong khe không gian, Tô Cửu Hiển cười hả hê.
Đúng lúc này.
Dưới ánh mắt của ngàn người.
Cuối cùng, Tô Minh vẫn im lặng, kiệm lời từ đầu đến giờ chợt mở miệng.
Tô Minh nhìn Tô Vô Song hỏi: "Anh muốn sống?"
Hỏi một cách đột ngột và cực kỳ bình tĩnh.
"Đương nhiên rồi!", Tô Vô Song không hiểu tại sao Tô Minh lại hỏi thế, nhưng vẫn gật mạnh đầu: "Tôi muốn sống, tôi muốn tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều sống".
"Vèo!"
Đáp lại Tô Vô Song lại là một chưởng.
Một chưởng đến rất đột ngột.
Chẳng ai ngờ Tô Minh sẽ ra tay.
Dù có chết cũng không ngờ tới.
Thế nên, Tô Vô Song hoàn toàn không phản ứng kịp, những người khác cũng chẳng có thời gian đi cứu.
Tô Vô Song run rẩy, tựa như lọt vào hầm băng, không có nổi một cơ hội để giãy giụa hay phản kích.
Trơ mắt nhìn bàn tay ấy ngày càng phóng to, rồi đánh thẳng lên người mình.
Phụt.
Theo một tiếng trầm đục vang lên, Tô Vô Song đã bị đánh thành một đống máu loãng.
Ngay cả thần hồn cũng không thể chạy thoát.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!