Đối với Tô Minh, một mặt là cô rất biết ơn, cảm tạ anh, một mặc khác, cô cũng có một chút tình cảm không nói rõ được cũng không tả rõ được, nguyên nhân cũng đơn giản, thứ nhất Tô Minh cứu được cô lúc cô tuyệt vọng nhất, cho cô cuộc sống mới và hy vọng, thứ hai, Tô Minh là người đầu tiên cũng là người duy nhất tiếp xúc gần gũi để chữa trị cho cô, hai người đã có một ít tiếp xúc cơ thể khá thân mật, thứ ba, Tô Minh đúng là rất yêu nghiệt, ưu tú, bản thân anh đã rất hấp dẫn người khác phái rồi.
Vì những nguyên nhân này, mặc dù Vân Thanh Thanh không xác định có phải mình thích Tô Minh hay không, nhưng có thể xác định là Tô Minh rất đặc biệt trong lòng cô ấy.
“Hả?”, Vũ Chân Uổng ngẩng đầu nhìn về phía Vân Thanh Thanh, không chỉ có hắn ta mà rất nhiều người ở đây đều nhìn Vân Thanh Thanh, bên trong mỗi ánh mắt đều tràn ngập vẻ kỳ quái, khó hiểu.
“Vân sư muội cũng rất coi trọng Tô Minh?”, Vũ Chân Uổng hỏi, đáy lòng đã là lửa giận đất rung núi chuyển, trên thực tế ở sâu trong lòng hắn ta cũng có một chút yêu mến Vân Thanh Thanh, dù sao Vân Thanh Thanh có được ý chí võ đạo cấp Chu Tước Tử Sắc, còn là một mỹ nhân, có thể không làm người ta động lòng sao? Nhưng đến bây giờ hắn ta vẫn chưa thể hiện ra, bởi vì dù sao Vân Thanh Thanh mới Võ Tông chưa được mấy ngày, không quá quen thuộc với tất cả mọi người, nếu liều lĩnh để lộ tấm lòng thì có vẻ rất xốc nổi.
Nhưng so với nữ thần như mộng như ảo nghiêng nước nghiêng thành và có địa vị to lớn như Quan Khuynh Thành, trên thực tế Vũ Chân Uổng có tự tin theo đuổi được Vân Thanh Thanh hơn.
Ai ngờ được…
Quan Khuynh Thành coi trọng tên tép riu ở bên ngoài kia? Ngay cả Vân Thanh Thanh cũng…
Ánh mắt của Vũ Chân Uổng đã bắt đầu lấp lóe!
Hắn ta hơi híp mắt lại, ý lạnh trên người lóe lên một cái rồi biến mất.
“Không phải, tôi tôi…”, đối mặt với ánh mắt chăm chú và tìm tòi nghiên cứu của Vũ Chân Uổng cùng rất nhiều người trẻ tuổi của Võ Tông, sắc mặt Vân Thanh Thanh hơi đỏ lên, không biết nên giải thích thế nào.
Mình rất coi trọng Tô Minh sao? Hay là thích Tô Minh? Cô cũng không rõ nữa.
Không biết trả lời như thế nào.
“Được rồi, Thanh Thanh có coi trọng Tô Minh hay không là chuyện của Thanh Thanh”, cũng may Vũ Bất Bại đã giải vây: “Thanh Thanh, gần đây có gì khó hiểu về việc tu luyện võ đạo không?”
“Tạm thời không có”, Vân Thanh Thanh lắc đầu, rất thuận lợi, mỗi ngày đề có tốc độ tu luyện tiến triển cực nhanh.
Giờ phút này.
Tô Minh và Quan Khuynh Thành đã đi tới trên không biển Vô Mệnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!