Đúng là công khai bắt nạt người ta.
Công khai vu oan cho người ta.
Cô có thể làm gì chứ?
Muốn trách thì trách cô lấy được bảo tàng Chuẩn Đế mà cô không bảo vệ được, cũng không có tư cách sử dụng, chỉ có cậu chủ Vương mới có thể hưởng thụ bảo tàng Chuẩn Đế thôi.
Không dưới 100 người chết trong tay Tô Ly? Lâm Diệc vừa nói như vậy, không tính đến những người đang ngồi ở bàn chính, cho dù là các thanh niên tài giỏi, các thiên tài yêu nghiệt đang thưởng thức trà ở bên hồ, thậm chí là đám người đông nghìn nghịt bên ngoài tiệc trà đều cong khóe miệng, có chút cạn lời.
Giết 100 người rất nhiều sao?
Thế giới võ đạo cực kỳ tàn khốc.
Tính mạng của kẻ yếu căn bản không phải là mạng nữa.
Nhất là đối với đám cường giả thế lực ẩn thế như bọn họ...
Không nói đến ai khác, chỉ cần nói đến Lâm Diệc thôi, chắc chắn không chỉ có 50 nghìn người chết trong tay hắn ta đâu!
Có khi Vương Thần Ngạn còn nhiều hơn.
Nếu như giết 100 người đã bị coi là ma đầu, vậy đám người Lâm Diệc, Vương Thần Ngạn thì tính là cái gì?
Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do?
Đương nhiên những người cạn lời thậm chí là bênh vực cho Tô Ly đều không dám nói ra, đắc tội Lâm Diệc, thậm chí đắc tội Vương Thần Ngạn thì đúng là chán sống rồi.
Đột nhiên.
“Anh nói đúng, đúng là tôi rất thích giết người, rất khát máu, là ma đầu”, Tô Ly nhoẻn miệng cười cực kỳ xinh đẹp, trong lúc đó, không ai có thể ngờ được là...
“Ly Hồn Nhất Kiếm!”
Tô Ly lại trực tiếp ra tay.
Phải.
Ngay trên tiệc trà.
Ngay trước mặt đám người Vương Thần Ngạn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!