Vẻ sợ hãi tái nhợt trên mặt Lam Nhiễm nhanh chóng biến mất, lúc này cô ta phấn khích, nói với giọng bỡn cợt: “Chị họ yêu quý ơi! Không phải người đàn ông của chị là tên ngốc đấy chứ?”
“Tô Minh! Họ đang kéo dài thời gian, cái chuông kia có vấn đề”, đúng lúc này Diệp Mộ Cẩn lên tiếng, trên khuôn mặt đẹp đều là vẻ nghiêm túc.
“Bây giờ mới phát hiện ra sao? Muộn rồi!”, Lam Lại cười hì hì, đột nhiên lùi về sau, đứng cách xa Tô Minh, trên khuôn mặt sưng vù toàn là vẻ đắc ý và tàn nhẫn.
“Ha ha… Ông Trung! Ra tay đi!”, Lam Lâm đứng ở đằng xa cũng kích động, toàn thân run rẩy.
Còn cả Công Tôn Thần cũng không kìm nổi mà sắc mặt đỏ ửng, nắm chặt nắm đấm với vẻ chờ đợi. Nhà họ Lam quả là có quân át chủ bài, quân chủ bài rất lớn.
Không chừng hôm nay có thể nhìn thấy thằng khốn đáng chết này chết ở đây ý chứ?
"Lâu quá, 8 lão già các ông hợp lại để di chuyển cái chuông lớn này mà chậm chạp như vậy, thật đúng là đám ăn hại!", Tô Minh khẽ quay đầu nhìn về phía đám người Lam Trung.
"Lẽ nào cậu ta phát hiện ra chúng ta dùng chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng từ trước? Vậy vì sao không ngăn cản chúng ta?", giọng nói lạnh lùng chế giễu của Tô Minh làm cho đám người Lam Trung mơ hồ, không khỏi nghĩ ngợi miên man.
"Đừng nghe cái thằng ranh con này nói bậy nói bạ, nó thì biết cái đếch gì, ông Trung, nó dọa các ông thì sao, giết nó đi!!! Dùng chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng giết chết nó đi",
"Đúng vậy, thằng ranh này đang khoe khoang dọa nạt chúng ta mà thôi", đám người Lam Trung gật đầu, thu hồi lại dòng suy tư của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Minh.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!