Trong lúc nói chuyện, Tống Quỳnh còn kinh ngạc nhìn thoáng qua Ma La Kiếm trong tay Tô Minh, chỉ mới nhìn một chút mà như muốn nổ tung!
Quá đáng sợ.
Quá mạnh.
Cho dù giờ phút này Ma La Kiếm kia không hướng về bà ta, bà ta cũng phải sợ vỡ mật.
Tại sao trên đời này lại có binh khí khủng bố như thế?
Quan trọng là tại sao cậu thanh niên Tô Minh lại có thể nắm thanh kiếm này trong tay được?
“Thông minh lắm”, Tô Minh khen Tống Quỳnh một câu.
“Cậu Tô, có thể tha cho thân già một mạng không?”, trong giọng nói của Tống Quỳnh có vẻ cầu khẩn: “Nể mặt thân già rất biết điều đi”.
“Nhưng trước đó tôi đã nói rồi, trong ba giây mà bà không đi thì sẽ chết, nếu tha mạng cho bà thì tôi sẽ nuốt lời, mà tôi lại không thích nuốt lời lắm”, Tô Minh thản nhiên nói.
“Cậu Tô, hay… hay là cậu gieo vào trong thần hồn Thức Hải của tôi một hạt giống thần hồn khống chế tính mạng tôi, có thể nổ tung bất cứ lúc nào đi, mạng sống của tôi nằm trong tay cậu, kể từ hôm nay thân già và Thần La Thiên sẽ phụ thuộc vào cậu Tô, làm nô lệ cũng được, cậu Tô, như vậy được không?”, Tống Quỳnh cắn răng, lên tiếng nói.
Vì để sống sót, bà ta cũng rất liều mạng.
“Có thể”, Tô Minh nhìn Tống Quỳnh một cái thật sâu, cuối cùng gật đầu.
Không thể không nói, người phụ nữ này đủ thông minh.
Cũng đủ hung ác đối với mình.
Đúng là cực kỳ biết điều.
Một giây sau, Tô Minh gieo một hạt giống thần hồn vào trong thần hồn Thức Hải của Tống Quỳnh, mạng sống của Tống Quỳnh bị nắm giữ bởi một suy nghĩ của Tô Minh.
“Cậu chủ!”, Tống Quỳnh cung kính nói, không có một suy nghĩ khác thường nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!