Tiêu Nhược Dư lại im lặng.
Một lúc lâu sau.
Tiêu Nhược Dư đứng lên, chậm rãi nói: “Cậu Tô ra giá cao nhất, chúc mừng anh đấu giá thành công cây nhân sâm 1000 năm này”. Nghe vậy, Tô Minh thầm nghĩ: “Xem ra cô Tiêu này có địa vị rất cao ở hội đấu giá Tứ Đỉnh”.
Nếu không cô ta không có tư cách trực tiếp tuyên bố anh đã đấu giá thành công.
Dù sao điều anh hứa với Tiêu Nhược Dư là giúp cô thay da đổi thịt, gần như sống lại lần nữa, nhưng với cả hội đấu giá Tứ Đỉnh mà nói nửa tấm bản đồ linh mạch cùng hàn thiết nặng vẫn đáng giá hơn.
Tô Minh cũng đang đánh cược địa vị của Tiêu Nhược Dư trong hội đấu giá Tứ Đỉnh, quả nhiên anh thắng rồi.
“Nói không chừng cô ta còn là cô chủ của hội đấu giá này”.
Cùng lúc đó.
“Cái gì?”, Công Tôn Thần bùng nổ, mặt xanh lè: “Tiêu Nhược Dư, dựa vào đâu? Rất cuộc hắn đã đưa ra bảo bối gì? Cô nói đi!”
Công Tôn Thần giận đến mất khôn, không gọi “cô Tiêu” mà gọi thẳng luôn tên Tiêu Nhược Dư.
Hắn phẫn nộ mà chất vấn.
Thịt đến miệng còn rơi mất, hắn sao có thể cam tâm?
“Cậu Công Tôn có vẻ hơi mất lịch sự rồi”, Tiêu Nhược Dư nhìn hắn nói.
Công Tôn Thần bị cô ta liếc nhìn một cái thì như bị tạt cho một thau nước lạnh dập tắt lửa giận, chỉ còn cảm thấy lạnh lẽo.
Có lời đồn rằng Tiêu Nhược Dư là cô chủ của hội đấu giá Tứ Đỉnh, thân phận không đơn giản.
Không thể đắc tội được.
“Phù…”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!