Không hề dám nuôi chí trả thù Tô Minh.
“Ha Ha, anh Minh, quả nhiên anh vẫn là người nhỏ nhen như thế, thích trả thù người khác như vậy”, Diệp Mộ Cẩn liếc nhìn Tô Minh, cười lanh lảnh.
Sau đó.
Tô Minh lại nhìn về phía Phong Vũ Vân: “Chuyện gì thế?”
“Không… Không có chuyện gì cả”, Phong Vũ Vân vội vàng nói.
“Khóa ngọc kia của cô đâu, đưa đây tôi, tôi mở ra cho cô”, Tô Minh mở miệng nói.
“Hả?”, Phong Vũ Vân giật mình, vội vàng nói: “Tạm thời chưa cần đâu! Chờ thêm một khoảng thời gian nữa đi!”
Cô ta vừa nhận được tin tức từ Tô Ly.
Tô Ly muốn cô ta vắt óc nghĩ cách để Tô Minh đừng đến nhà họ Nguyên!
Phong Vũ Vân cũng cạn lời.
Nếu biết thế đã không nói cho Tô Minh biết Tô Ly là người nhà họ Nguyên ở vực Hỗn Độn…
Nếu không nói, dù Tô Minh đến vực Hỗn Độn cũng phải mất một thời gian ngắn mới đến được nhà họ Nguyên.
Nhưng bây giờ…
Phong Vũ Vân chỉ có thể nghĩ nát óc để kéo chân Tô Minh ở nhà họ Tô thế giới Tiểu Thiên này một thời gian ngắn.
Nói cách khác, theo hiểu biết của cô ta về Tô Minh thì có lẽ là vừa đến vực Hỗn Độn sẽ chạy đến nhà họ Nguyên ngay nhỉ?
“Tại sao?”, Tô Minh không hiểu lắm.
Phong Vũ Vân ấp úng, nói: “Chính… Chính là…”.
Là cái gì?
Cô ta không nói ra được lý do!
Rõ ràng trước đó cô ta khao khát sớm mở được khóa ngọc.
“Chính là con gái bảo bối của bổn hậu! Muốn kéo dài thời gian, muốn để cậu tạm thời đừng đến khu vực Hỗn Độn, tạm thời để cậu đừng đến nhà họ Nguyên gặp em gái mình”, đúng lúc này, trong lúc tất cả người nhà họ Tô nhìn về phía Phong Vũ Vân, thần sắc quái dị, có chút tò mò thì đột nhiên có giọng nói vang lên.
Cách hư không hàng vạn dặm có giọng nói vang lên với vẻ bỡn cợt.
Đây chính là giọng nói của hoàng hậu Nhiếp Thanh Cầm của Thái Nhất thần quốc.
Lúc này, sắc mặt của Phong Vũ Vân biến đổi, trở nên tái nhợt.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!