Lời nói vừa dứt thì Hà Kim Thú như muốn suy sụp, như sắp bùng nổ.
Cũng may là Lưu Mộc Sàn đưa Hà Kim Thú đi.
Nếu không, Lưu Mộc Sàn chỉ e bắt đầu từ hôm nay trong lòng đồ đệ của mình sẽ có một bóng đen ngự trị.
Sau đó Tô Minh nhìn lên hư không rồi thoắt cái đi đến đó.
“Tống tiền bối!”, Tô Minh chào hỏi Tống Xạ Sơn, sau đó lại khom người với bốn lão quái vật ở xung quanh Tống Xạ Sơn: “Tô Minh kính chào các vị tiền bối”.
Ai nên lịch sự thì Tô Minh vẫn phải lịch sự.
“Cậu đúng là…”, Tống Xạ Sơn vừa tò mò vừa tự hào.
Tô Minh đúng là… Đã không ra tay thì thôi, mà ra tay thì kinh thiên động địa.
Một người có thể khiến lầu Pháp Tắc đứng sừng sững ở học viện Hỗn Độn mấy tỷ năm mà thành ra thế này…
Còn bốn lão quái vật nhìn Tô Minh với vẻ hứng thú.
“Chàng trai! Nói chuyện chút đi!”, một ông lão mắt chột mặc áo vải nói.
“Được ạ!”, Tô Minh vui mừng nói.
Anh cũng muốn nói chuyện.
Một giây sau, không gian đột nhiên xoay chuyển.
Tô Minh phát hiện mình đã đến núi sau trường.
Sau núi là một không gian khác biệt.
Ở đây cũng có núi, có sông.
Một không gian nhỏ.
Một không gian vô cùng yên tĩnh, vô cùng thú vị.
Ở bên cạnh hồ trong không gian nhỏ này có bốn túp lều tranh.
Bốn túp lều nối liền nhau vây quanh một bàn trà bằng gỗ.
“Cậu nhóc! Ngồi đi!”, bốn ông lão ngồi xuống rồi nói với Tô Minh.
Sau đó, ông lão áo vải giơ tay lên thì thấy trên bàn xuất hiện năm cái bát.
Ông ta vung tay cái nữa thì cách đó khá xa, một bình rượu hồ lô hóa thành luồng ánh sáng bắn lại phía tay ông ta.
Ông lão mở bình rượu ra, mùi rượu thơm lập tức tản ra.
“Rượu ngon!”, Tô Minh tán thưởng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!