Vết thương có chút nghiêm trọng.
“Làm gì? Cút xuống đài! Đây là chiến đài! Ai bảo các người đi lên?”, nhưng đang lúc tất cả mọi người đều tưởng rằng Liễu Nhiên và Tiêu Đình xông đến chiến đài đỡ Mộng Li Khinh Đàn bị trọng thương… Thế nào cũng không ngờ, Mộng Li Khinh Đàn lại một tay chống đất, kéo một chân đầu gối bị vỡ, chân sau đứng lên. Cho dù khăn che mặt cũng hoàn toàn đỏ, cho dù toàn thân cô ta cho người ta thấy một loại xinh đẹp thê lương mùi vị tanh, nhưng cô ta vẫn đứng lên, hơn nữa quay đầu quát lên với Liễu Nhiên và Tiêu Đình.
Liễu Nhiên và Tiêu Đình lập tức dừng lại, tràn đầy sợ hãi và kính sợ.
Run rẩy vội vàng rời khỏi chiến đài.
Mà Ứng Huyền phía dưới vốn cũng chuẩn bị đi lên đài, đến quan tâm Mộng Li Khinh Đàn, trợ giúp Mộng Li Khinh Đàn chữa thương, nhưng bây giờ hắn thấy vậy thì cũng từ bỏ ý định này. Ừm, Mộng Li Khinh Đàn có nguyên tắc, không muốn người ta can thiệp vào cuộc khiêu chiến còn chưa kết thúc, vậy thì hắn ta cũng không thể đi chọc giận Mộng Li Khinh Đàn, như vậy chỉ khiến cho Mộng Li Khinh Đàn thêm ghét hắn.
Tô Minh có chút bất ngờ nhìn cô gái kiên cường trước mắt.
Ồ, quả thật bất ngờ.
Nhưng cũng thật sự tán thưởng.
Thứ nhất, cho dù lúc này Mộng Li Khinh Đàn trọng thương như vậy, nhưng toàn thân không có một chút lệ khí và oán độc nào.
Thứ hai, loại kiên cường này, loại không muốn để thủ hạ của mình tới hỗ trợ, khí chất rất nguyên tắc, cũng hiếm thấy.
Đáy lòng Tô Minh cho một đánh giá không tồi.
“Tô Minh, hôm nay khiêu chiến, chính xác là tôi... tôi thua, Mộng Li Khinh Đàn tôi thừa nhận hôm đó, anh liều lĩnh, anh phách lối, anh chán ghét, anh cự... cự tuyệt, là bởi vì anh có vốn liếng, anh có vốn liếng coi thường lời mời của tôi!”, tiếp đó, Mộng Li Khinh Đàn nhìn về phía Tô Minh, ngưng giọng nói: “Nhưng tôi sẽ không nhận thua, thành bại nhất thời không có nghĩa là vĩnh viễn, tương lai tôi còn có thể khiêu chiến với anh!”
Dù là đang khi nói chuyện, còn có từng ngụm từng ngụm máu tươi trào ra, khiến lời nói của cô ta có chút gián đoạn.
Nhưng Tô Minh thật sự là cảm thấy kính nể.
Người phụ nữ này không đơn giản, khiến người ta kính nể, đúng là ưu tú.
Xứng đáng hai chữ nữa thần.
“Cô cũng không tồi”, Tô Minh cười một tiếng: “Vừa rồi, ra tay có chút nặng, tôi xin lỗi”.
Nào chỉ là nặng?
Dưới lớp khăn che mặt màu máu, Mộng Li Khinh Đàn vô hình muốn khóc, nào chỉ là ra tay nặng, đó là muốn trực tiếp đánh chết đối phương!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!