Tiêu Bạch Y là đang tiếc cho cờ Trường Sinh thật, nếu cờ Trường Sinh còn nguyên vẹn, không chút tổn hại thì chắc hắn ta cũng có cơ hội tranh chức Đại minh chủ liên minh Vô Song rồi.
Lúc này.
Ở bên dưới, phía trên sân võ đạo, Tống Xạ Sơn, Quân Tốc Tốc và những người quan tâm đến Tô Minh đều đang tuyệt vọng!
Cực kỳ tuyệt vọng!
Sao đột nhiên lại biến thành thế này?
“Tam minh chủ, có thể...”, đôi môi đỏ mọng của Mộng Li Khinh Đàn khẽ rung, dưới lớp khăn che mặt, khuôn mặt xinh đẹp có chút do dự, rồi cô ta hít sâu một hơi, mở miệng, muốn cầu xin cho Tô Minh.
“Câm miệng!”, song, còn chưa đợi cô ta nói hết, Tiêu Bạch Y đã liếc nhìn Mộng Li Khinh Đàn bên dưới một cái: “Từ lúc nào mà Cửu minh chủ nhỏ bé lại có tư cách cầu xin cho người khác trước mặt Tam minh chủ rồi?”
Lời của Tiêu Bạch Y vừa dứt.
Mộng Li Khinh Đàn liền run lẩy bẩy, dưới lớp khăn che mặt, khóe miệng đã đỏ bừng lên.
Cô ta bị thương rồi!
Cho dù chỉ là tiếng quát của Tiêu Bạch Y thôi thì vẫn có thể khiến cô ta bị thương!
Võ kỹ sóng âm!
Tiêu Bạch Y quá mạnh!
Mạnh đến nỗi ngay cả Mộng Li Khinh Đàn ở trước mặt hắn ta cũng chỉ là con kiến.
Những người khác, chẳng hạn những người ở tầng lớp quản lý hơn như Tống Xạ Sơn của học viện Hỗn Độn kia thì càng không cần phải nói. Lúc này, dưới khí thế trấn áp của Tiêu Bạch Y, đến việc mở miệng ra nói chuyện thôi cũng là một loại yêu cầu xa vời đối với họ rồi.
“Kiến hôi, hiện giờ cảm thấy thế nào, có phải là rất tuyệt vọng không? Bốn lão già kia, không vào được, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cậu chết”, Tiêu Bạch Y thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tô Minh, giơ ngón tay chỉ về phía bốn người Bạch Kiếm đang bị cờ phướn chặn lại ở trên không: “Người, quý ở chỗ tự mình biết mình! Cậu quả thực là một yêu nghiệt nghịch thiên hiếm có! Nếu nói về thiên phú, cho dù là tôi, hay Đại minh chủ, đều phải thừa nhận một điều rằng, không bằng cậu! Nhưng nói về thực lực, cậu bây giờ được mấy phần? Trong lòng không tự cân nhắc sao?”
Tiêu Bạch Y giễu cợt.
Thật sự là, cũng chỉ có nơi võ đạo hoang sơ nền văn minh cấp một như này mới có thể làm ra trò cười như vậy, mới có thể xuất hiện ra loại giun dế ngu dốt như Tô Minh.
Hắn ta không biết nên hình dung sự ngu dốt đáng kinh tởm của Tô Minh như thế nào, còn muốn chém giết Tiêu Bạch Y hắn ta? Ha ha ha ha ha...
Loài giun dế ngu dốt như Tô Minh, sớm biết thì vừa đến đã trấn áp, bóp chết ngay rồi, còn giữ lại đến bây giờ để bản thân ghê tởm sao?
Song...
Đối mặt với sự sỉ nhục không chút kiêng nể của Tiêu Bạch Y, Tô Minh lúc này lại rất bình thản, không hề có chút căng thẳng, cũng không hề có vẻ sợ hãi.
“Tại sao không nói gì?”, âm lượng của Tiêu Bạch Y lớn hơn ba phần, không hiểu sao hắn ta lại muốn nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ, hối hận và thậm chí cầu xin tha thứ của Tô Minh.
“Anh có biết vì sao tôi muốn chém nát cánh cửa hư không kia của anh không?”, Tô Minh nhướn mày, thậm chí, anh còn nở nụ cười mà nói: “Bởi vì, anh vừa cùng tôi lá mặt lá trái, làm ra vẻ, lại còn vừa lén lần mò đánh tráo thần hồn của Ứng Huyền, tôi liền quyết định giết anh nên để ngăn anh chạy trốn, tôi đã chém nát cánh cửa hư không trước”.
Lời của Tô Minh rất nghiêm túc.
Giọng nói không nhanh không chậm.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!