“Anh thấy tôi rất phiền?”, Ninh Khinh Khinh lạnh giọng nói.
Lần này, âm thanh thật sự lạnh lùng.
Tô Minh cạn lời, mẹ kiếp, nha đầu này, trọng tâm sao lại kỳ lạ như vậy?
Chẳng lẽ, nghe không hiểu tiếng người?
“Đúng, rất phiền!”, Tô Minh gật đầu.
Ninh Khinh Khinh nghiến răng, lại càng căm tức.
Chẳng phải ý anh đang nói cô ta là cô chủ nhỏ bị chiều hư sao?
Cô ta cảm thấy, tất cả mọi người lẽ ra đều phải thích mình.
Nhất là đàn ông, nếu không thì sao chứ? Bản thân mình xinh đẹp như vậy, vóc dáng đẹp như vậy, khí chất cao ngạo như vậy, còn có thiên phú võ đạo, bố của cô ta còn là thành chủ Mai Tiên.
Những kẻ không thích mình đều là kẻ mù cả.
Tô Minh thật sự đáng ghét, vẻ mặt phiền chán của anh đã kích thích cô ta rồi!
Điều này khiến cô ta không chấp nhận được.
Dựa vào cái gì?
“Anh có tư cách gì phiền chán cô đây chứ? Ngay cả Phù Dịch cũng không phiền chán tôi mà còn theo đuổi tôi, anh lại có tài đức gì, lại có gan phiền chán cô đây? Anh mắt mù sao!”, Ninh Khinh Khinh trong cơn tức giận nên nghĩ sao nói vậy, làm sao còn kiềm chế được? Trực tiếp phẫn nộ: “Anh kiêu ngạo cái gì chứ? Đại đế chín chuyển chưa đến ba mươi tuổi là rất lợi hại, nhưng người tài thì cũng có người tài hơn, núi cao cũng có núi cao hơn, cô đây không kém hơn anh. Phù Dịch lại càng hơn anh cả trăm cấp. Nếu anh được yêu nghiệt như Phù Dịch, e là cả trời đất này cũng không chứa nổi anh rồi nhỉ?”
Tô Minh thật sự cạn lời.
Vốn dĩ, anh thật sự muốn dạy dỗ cô nhóc này một trận...
Dù sao cũng quá phiền hà.
Nhưng bây giờ, anh chẳng có tâm tình dạy dỗ nữa là.
Không thể so đo với người có vấn đề thần kinh.
Chẳng phải sao?
Tô Minh phát hiện, từ khi cô nhóc này xuất hiện cho đến hiện tại, cuộc hội thoại trở nên thật vi diệu, hoàn toàn không còn trọng điểm.
Với cả, Phù Dịch?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!