Ngay sau đó Tô Minh cười gằn: “Nếu Phá Long của anh lợi hại như thế thì để nó tiếp tục đỡ đòn đi. Nó đỡ được một kiếm nhưng có thể đỡ được một trăm kiếm, một nghìn kiếm không?”
Vừa dứt lời thì thấy Tô Minh giơ tay lên, chỉ cái xoẹt nhẹ trong không khí, chấn động… từng kiếm quang của Thiên Vẫn Kiếm tung ra.
Chỉ trong tích tắc mấy trăm đường kiếm vung ra.
Mấy ngàn đường kiếm…
Rồi vô số đường kiếm…
Bay khắp ra bầu trời!
Đệch!
Đồ Ngang ngây người.
Hắn ta hóa đá.
Thành tượng luôn rồi.
Sửng sốt đứng đó, hắn ta có cảm giác kinh hoàng và tuyệt vọng không thể diễn tả bằng lời…
Hắn ta nghĩ kiếm quang của thanh kiếm màu tím của Tô Minh đó vẫn là đại chiêu của Tô Minh, thậm chí là át chủ bài chỉ có thể dùng một, hai lần, nếu không sao có thể mạnh như thế?
Nhưng hiện giờ…
Mấy trăm đường kiếm? Mấy ngàn đường kiếm? Thậm chí là nhiều hơn?
Bắt nạt người ta cũng không đến mức này chứ, cũng phải có giới hạn chứ.
Sức mạnh điên cuồng này của Tô Minh khiến tâm cảnh, võ đạo và quy luật Hủy Diệt gì đó của Đồ Ngang đều sụp đổ trong thoáng chốc.
Đồ Ngang vô thức cảm thấy mình là một trò cười, trò cười cho cả thiên hạ.
Nếu biết Tô Minh có thể thoải mái tùy ý thi triển hàng trăm, hàng ngàn đường kiếm quang thế thì lúc đầu hắn ta đã tự sát luôn cho rồi, còn cần phải đánh nữa à?
Trong chớp mắt.
Đầu tiên Ma Long bị hàng trăm hàng ngàn kiếm quang chém thành hư vô, sau đó bản thân Đồ Ngang cũng bị kiếm đâm xuyên qua.
“Chả thú vị gì cả!”, Tô Minh lẩm bẩm nói.
Trong đỉnh Thần Ma.
Lặng im như tờ.
Cảm giác chấn động đó khiến mọi người cảm thấy tê dại, khiến người ta không cảm nhận được mình vẫn là người còn sống.
“Tôi vào thành xem sao”, Tô Minh quay đầu lại nhìn đám người Bạch Kiếm trong lồng đỉnh Thần Ma nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!