Chỉ trong chốc lát, khóe miệng Tô Minh chợt nở nụ cười, anh đã có thể khống chế được nó một cách cực kỳ nhanh chóng.
"Thái U Hỏa cũng thăng lên cấp Thủy Nguyên Hỏa".
Đúng là việc vui nhân đôi!
Sau khi rời khỏi nền văn minh chết Hoang Diệm, Tô Minh vẫn khiến Thái U Hỏa cắn nuốt hỏa chủng Hoang Diệm, nhưng hơi chậm vì nó quá mạnh.
Song, may mà có kho tàng huyết mạch giúp đỡ, nên vẫn nuốt được. Lúc này, cuối cùng cũng thành công. Tô Minh đã cảm nhận được hỏa chủng trong cơ thể mình.
Đúng thế, giờ Tô Minh cũng có hỏa chủng, nó chính là hỏa chủng Thái U!
Anh không chút do dự khiến hỏa chủng đi vào trái tim mình, cũng là bên trong kiếm tâm. Vậy, hỏa chủng cấp Thủy Nguyên Hỏa kết hợp kiếm tâm sẽ nhân đôi đòn tấn công. Vì cả hai đều mang tính công kích, nên sẽ bổ sung cho nhau, tạo ra hiệu quả rõ rệt.
"Giờ, hỏa chủng gần như đã dung hợp với kiếm tâm, mà kiếm nguyên lại có thể trung hòa với Thủy Nguyên Hỏa, hì hì...", Tô Minh cũng có chút mong đợi với nó rồi.
Thái U Hỏa cấp Thủy Nguyên Hỏa kết hợp với kiếm nguyên nhị đoạn cấp Thiên Vẫn sẽ khủng bố tới mức nào?
Ngoài ra, hỏa chủng cấp Thủy Nguyên Hỏa và kiếm nguyên cũng có thể bỏ vào trong Pháp Tắc Trường Hà. Quả thực y như một cái Bug!
Lại qua một lúc lâu, kiếm vận của Vô Lượng Kiếm bao phủ xung quanh Tô Minh dần biến mất, anh đã có được truyền thừa đầy đủ. Thực ra, Tô Minh cũng không có hấp thu cái gọi là truyền thừa kia, anh chỉ dung hợp kiếm phôi thôi, vì anh đã có kiếm đạo của mình, không cần phải học theo kiếm đạo của Vô Lượng Kiếm.
"Quả là một thanh kiếm tốt", sau khi kiếm vận hoàn toàn tản ra, trên cổ tay Tô Minh chợt lóe lên ánh sáng, anh khẽ dùng sức...
"Keng!"
Vô Lượng kiếm lại... lại bị rút ra! Thật sự bị rút ra! Nó trông như một thanh kiếm bình thường nằm trọn trong tay Tô Minh.
Khoảnh khắc ấy, cả tòa Vô Lượng kiếm thành như bị rút đi linh hồn, hàng tỷ kiếm đạo, kiếm vận đều tối xuống... Vô số kiếm đạo hư vô trong hư không ngút ngàn cũng bắt đầu rút lui.
Toàn bộ Vô Lượng kiếm thành chợt trở nên uể oải, mất đi số mệnh. Ngay cả vô số tinh hoa năm tháng dập dờn trong hơn 1 tỷ năm qua cũng dần biến mất.
Sắc mặt Tiêu Quân có chút khó coi, sự tham lam, ghen ghét ngập tràn trong lòng ông ta!
Không ai có thể lấy đi Vô Lượng Kiếm hết, nó là của ông ta!
Ngay sau đó, dưới hàng tỷ đôi mắt, Tô Minh bước về phía Tống Cẩm Phồn.
"Chồng ơi, anh đúng là vô địch mà", Tống Cẩm Phồn hết sức kích động, khuôn mặt tuyệt sắc ửng đỏ, mặc kệ mọi thứ xông tới, ôm chặt lấy Tô Minh, hận không thể hôn anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!