Dương trưởng lão thấy vậy mà như sắp khóc đến nơi.
Cô chủ của tôi ơi! Hiện giờ người ta không có ý giết cô, không muốn lấy mạng của cô nhưng cô phải biết, hiện giờ chúng ta không phải là đối thủ của họ. Cô khiêm tốn một chút đi! Lại còn lên giọng uy hiếp người ta nữa? Đây chẳng phải là tự tìm cái chết sao?
“Hôm nay tôi tha cho cô! Chuyện nửa năm trước chúng ta coi như không nợ nần gì, cô thấy sao?”, Tô Minh nói.
“Vớ vẩn! Anh nướng thịt Tiểu Hổ của tôi, còn bắt nạt tôi, làm sao có thể cho qua được?”, Hứa Như Ý mắng lớn, cô ta tức đến nỗi cắn nát cây kẹo mút.
Tô Minh suýt nữa phụt cười.
Lần đầu tiên anh thấy một kẻ bại trận lại hống hách như vậy.
“Tên khốn! Tôi cảnh cáo anh, hôm nay anh phải đi theo tôi, nếu không thì tôi bảo đảm là sau khi trở về Cửu Hư Tông, tôi sẽ dẫn theo những trưởng lão khác và các thái thượng trưởng lão khác đến dạy cho anh bài học”, Hứa Như Ý đúng là hống hách vô cùng.
Dương trưởng lão nghe thấy vậy thì đầu óc choáng váng và cảm thấy bất lực.
Diệp Mộ Cẩn nói: “Đứa trẻ ngốc nhà nào mà vừa uy hiếp vừa la lối om sòm vậy?”
Tô Minh cũng có chút tức giận.
“Cô chắc chắn muốn đấu với tôi đến cùng?”, Tô Minh nhìn vào Hứa Như Ý, hỏi.
Dương trưởng lão lập tức thấy căng thẳng. Bà ta có thể cảm nhận được khí tức của Tô Minh có chút biến đổi, hận nỗi bây giờ không thể kéo cô chủ rời đi.
“Anh nói xem?”, Hứa Như Ý vẫn không có ý sợ hãi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!