Nhưng cô ta cũng không dám cử động, đến cả hít thở cũng không dám.
Sau khi châm, Tô Minh bắt đầu chuyển động chín cây châm vàng, nhưng không phải là kiểu chuyển động lung tung mà là có phương hướng, có tiết tấu, có sức lực, thậm chí có trình tự.
Tóm lại, cực kỳ phức tạp.
Có một số châm là chuyển động ba vòng, có cái lại tám vòng, có cái lại là ngược chiều kim đồng hồ, có cái lại là thuận chiều kim đồng hồ, có cái lại cắm sâu ngập đến nửa kim, có cái lại như thể chưa cắm được xuyên qua lớp da.
Quái dị hơn là, theo sự chuyển động không ngừng của kim châm, có một luồng khí đục màu tím và đen bốc lên từ chỗ vết sẹo, rất nhạt nhưng quả thực có tồn tại.
Thời gian từ từ trôi đi.
Dần dần, Tiêu Nhược Dư không còn cảm thấy đau nữa, ngược lại, cảm thấy hơi ngứa, giống như thể vết thương đang lên da non vậy.
Thêm đó, cô ta cảm thấy từ chỗ vết sẹo dường như đang chảy máu.
Còn có cảm giác nóng rát.
Lúc bắt đầu cô ta nhắm chặt mắt nhưng qua một lúc cô ta không còn căng thẳng như trước nữa, từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt to tròn là hình ảnh đảo ngược của gương mặt Tô Minh, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.
Thời gian tiếp tục trôi.
Đại khái khoảng một tiếng sau.
Cuối cùng Tô Minh thu lại châm.
“Trị liệu bước đầu đã xong, vết sẹo chưa biến mất hoàn toàn, vẫn còn vết mờ mờ, vết mờ này tôi sẽ cho cô Tiêu một ít thuốc bôi, sau khi bôi xong, nhiều nhất là ba ngày vết sẹo sẽ hoàn toàn biến mất”, Tô Minh cất lời.
Nhưng Tiêu Nhược Dư lại như thể không nghe thấy gì, cô ta ngồi thẳng dậy, đi vào trong nhà vệ sinh.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!