Trì Thương Tuyết kinh ngạc, trong lòng lại muốn mắng người, làm ra vẻ, tỏ ra lạnh nhạt hờ hững với cô đây à?
“Hiện tại trên người tôi không đồng nào, ngay cả đường về nhà cũng không tìm được, anh có xem thường tôi không?”. Giọng nói Trì Thương Tuyết thật sự rất dễ nghe mà cô ta lại cố tình nhõng nhẽo nữa, quả thực rất thú vị!
Cũng khiến xương cốt người khác như nhũn theo.
Nhưng dù sao Tô Minh cũng là Tô Minh.
Do dự một lát, anh đáp lại một câu: “Sẽ xem thường cô”.
Trì Thương Tuyết hơi sững người!
Suýt nữa đã ra tay rồi.
Cô ta gặp phải đầu đá sao?
Một câu đã khiến cô ta tức nghẹn muốn ngừng thở.
Vốn dĩ, Trì Thương Tuyết chuẩn bị giả vờ quyến rũ Tô Minh, đương nhiên chỉ là trên lời nói mà thôi. Trì Thương Tuyết cô ta là ở cấp bậc thiên chi kiêu nữ gì chứ, rõ ràng không thể thật sự đi quyến rũ Tô Minh hay để anh sờ mó gì được. Nhưng mà cũng không cần thiết, Trì Thương Tuyết cô ta chỉ cần nũng nịu đôi ba câu, chẳng lẽ lại không xoay tên ngốc này quay vòng vòng được sao, sau đó thì lại tiến hành bước tiếp theo.
Nhưng bước đầu tiên không tiến hành thuận lợi, e rằng tên này là kẻ mù rồi, có thể chống cự được sức quyến rũ của cô đây sao?
Gặp quỷ rồi.
Trì Thương Tuyết có chút tức giận nên cũng chẳng nói đến võ đức gì nữa, tâm thần chợt động, một lá bùa kỳ lạ, mỏng như sợi tóc, nhẹ nhàng bay đến bên người Tô Minh thần không biết quỷ không hay.
Trì Thương Tuyết dùng chính là bùa phong thần.
Một loại phù ấn có thể phong ấn được tâm trí một người trong thời gian ngắn mà thần không biết quỷ không hay.
Có thể nghĩ cũng biết, một khi tâm trí bị phong ấn thì đã thành kẻ khờ rồi.
Phong ấn này dùng rất tốt.
Lúc trước, Trì Thương Tuyết đã dùng bùa này trêu đùa giày vò rất nhiều người. Nhiều kẻ bị phong ấn tâm trí, đều giống như tên khờ khi đi trên đường vừa chạy vừa nhảy thậm chí còn bò dưới đất học theo chó sủa, khiến người ta dở khóc dở cười, cũng được xem là một thủ đoạn mà Trì Thương Tuyết giày vò người khác lần nào cũng thành công.
“Vốn dĩ, cô đây chuẩn bị quyến rũ anh lừa lấy tất cả tiền tài, tài nguyên võ đạo của anh, rồi tiến hành bước tiếp theo, nhưng anh lại mắt mù, như vậy chỉ có thể lên món chính thôi”. Trì Thương Tuyết nghĩ trong lòng, có chút đắc ý, bất giác đi đến bên cạnh Tô Minh nhìn xem, chờ đợi Tô Minh bỗng chốc sẽ trở thành bộ dạng của tên ngốc.
Thế nhưng…
Qua một nhịp thở.
Qua ba, năm giây.
Tô Minh vẫn bình thường như cũ, thong thả đi về phía trước.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!