Khi tới đẳng cấp thực lực như ba người họ, quả thực đã có thể thoát ly khỏi tàu chiến đấu con thoi, giống như dạo bước trôi nổi trong hư không, đạp trên đất bằng, nhưng tốc độ lại rất rất rất nhanh.
“Sư tôn, chúng ta còn cách Chúng Sinh các bao xa?”, trong hư không, Tô Minh đã nắm chặt lấy một bàn tay nhỏ xinh của Mạc Thanh Nhạn từ lúc nào khiến cô vẫn luôn trong trạng thái ngượng ngùng, cũng không lên tiếng, chỉ là thỉnh thoảng lại dựa gần vào Tô Minh hơn một chút, cơ hồ đã dán chặt lên người anh, tận hưởng sự ngọt ngào và yên tĩnh này, Tô Minh thì vừa lén lút gãi lòng bàn tay Mạc Thanh Nhạn một cách thích thú vừa hỏi Diễm Huyền Kình.
“Còn mười mấy tiếng nữa”, Diễm Huyền Kình nói xong liền không nhịn được bồi thêm một câu: “Nói đến thì lão phu tại Chúng Sinh các, khụ khụ khụ…”
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn đều đưa mắt nhìn về phía Diễm Huyền Kình, tò mò muốn biết ông định nói gì.
“Lão phu tại Chúng Sinh các có địa vị cao, thực lực mạnh mẽ, không có ai dám khiêu khích lão phu, nhưng… nhưng, lão phu không có người bạn nào”, Diễm Huyền Kình mơ hồ nói.
Khóe miệng Tô Minh giật giật.
Đại khái đã hiểu được.
Sư tôn có thể là kiểu người ‘một mình đến, một mình đi’ tại Chúng Sinh các, hoặc thậm chí là bị mọi người cô lập.
Ngược lại cũng có thể hiểu được, thực lực của ông cực lớn mạnh, vốn đã là một yếu tố khiến người khác phải đố kỵ, cộng thêm việc ông là một tu giả võ đạo thuộc tính hỏa thuần túy, dễ làm mất lòng người, hơn nữa còn xuống tay hung độc, là một người tàn bạo, từ chuyện ông giết chết Hà Nhiếp chỉ với một bạt tai vào hai ngày trước liền có thể nhìn ra.
Nói một cách đơn giản, tính cách sư tôn thuộc kiểu người coi trời bằng vung, không nhận được sự yêu thích từ những người khác tại Chúng Sinh Các.
“Không sao, cường giả đều cô đơn”, Tô Minh an ủi một câu.
Nghe vậy hai mắt Diễm Huyền Kình sáng ngời: “Đúng đúng đúng, nhóc con, cuối cùng con cũng nói được một câu đúng đắn, cường giả đều là người cô độc lẻ loi, chính vì lão phu quá mạnh mẽ, Chúng Sinh các đã có chút không thể dung chứa nổi lão phu rồi, bởi vậy mới trở thành cái đinh trong mắt họ!”
Khóe miệng Tô Minh lại một lần nữa không kìm được mà co giật, trong lòng đã có chút hối hận khi trở thành đồ đệ của Diễm Huyền Kình, câu nói này đúng là biểu thị cho một hàng rào tâm lý vững vàng mà!
“Bây giờ ta sẽ nói cho hai đứa về bí cảnh Chúng Sinh”, tiếp đó, Diễm Huyền Kình lại nói:
“Đầu tiên, muốn tiến vào bí cảnh Chúng Sinh, điều kiện tiên quyết phải là đệ tử của Chúng Sinh các, hai đứa chắc chắn đã biết điểm này rồi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!