Một giây sau, Mạc Thiên Hành quả quyết ngoài sức tưởng tượng, không nói nhiều mà quát lớn: “Giết!”
Đồng thời lúc này, ông ta cũng ra tay trước.
Ông ta vung hai tay ra, trên không trung đột nhiên xuất hiện một đại ấn.
Đại ấn đó màu vàng, dài, trên đó còn có sông núi, sóng biển, mây mù che phủ, có mưa gió sấm chớp, cỏ cây hoa lá và cả thần thú hồn thú.
Đại ấn đó được luyện chế từ một nền văn minh.
Đại ấn vừa xuất hiện thì toàn bộ chiến trường cổ đều rung lắc, dường như sắp nổ tung.
Khí tức hủy diệt sục sôi dường như một luồng ánh sáng từ trên đại ấn giáng xuống nhưng khí tức không phân tán mà ngưng tụ khác thường và khóa chặt Tô Minh.
Đại ấn dao động rồi không ngừng phóng to, thoắt cái đã bao trùm đất trời. Lúc này nhật nguyệt trăng sao trên trời cũng lập tức biến mất.
Toàn bộ chiến trường cổ dường như bị đại ấn nhấn chìm vào thế giới của đế vương và giang sơn xã tắc.
“Vương ấn sơn hà xã tắc trong truyền thuyết!”, Minh Nguyệt Thánh Tôn trên chiến trường cổ trợn trừng mắt lẩm bẩm, trong lòng dấy lên vẻ chấn động. Cô ta là Thánh Tôn duy nhất được công nhận trong lứa tuổi thanh niên của Cực Kiếm các, tất nhiên hiểu được Đế Vương của vương triều Cửu Minh khó đấu thế nào. Nhưng kể cả hiểu thì cũng lần đầu thấy được uy lực dung khí bản mệnh của Mạc Thiên Hành. Phải nói là quá khủng khiếp. Minh Nguyệt Thánh Tôn không biết dung khí bản mệnh này của Mạc Thiên Hành rốt cuộc có uy lực như thế nào nhưng cô ta có thể chắc chắn, nếu mình đấu trực diện thì chỉ e trong chớp mắt có thể chết mười ngàn lần.
“Lại có tiến bộ rồi! Khá khen cho vương ấn sơn hà xã tắc, 700.000 năm chưa từng gặp vương ấn này. Ấn này chắc được luyện hóa và nuốt trọn ở nền văn minh cấp năm”, là Các chủ của Cực Kiếm các nên người đàn ông trung niên áo bào trắng cũng ngang hàng với Mạc Thiên Hành, cũng là đối thủ không đội trời chung, cũng từng giao đấu rất nhiều lần. Ông ta luôn thận trọng mỗi lần gặp Mạc Thiên Hành. Lúc này trong lòng ông ta càng cảnh giác hơn.
Đồng thời lúc này…
“Huyết Hải Quỷ Giới!”, dường như Diêu Phong ra tay cùng lúc với Mạc Thiên Hành, hơn nữa ông ta ra tay vô cùng quái dị. Nếu Mạc Thiên Hành dùng dung khí thì Diêu Phong không dùng đến bất cứ binh khí gì, thậm chí còn không động chân tay mà dùng mắt trái với nhãn cầu màu máu. Đột nhiên như thức tỉnh mặt trời màu máu, dường như cách xa vạn dặm vẫn nhìn thấy thần tích. Nhãn cầu màu máu đó lập tức bắn ra chùm sáng màu máu rồi bổ nhào về phía Tô Minh. Mỗi lúc tiến về trước một bước thì chùm sáng màu máu sẽ lớn gấp đôi. Lúc chùm sáng đó bao trùm không gian mà Tô Minh đang ở thì hình thành nên một không gian khác màu máu bao trùm lấy Tô Minh.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!