“Kiếm băng”, Ngưng Dung Băng lại không lùi bước mà tiến lên, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sát khí và kiên định, một thanh kiếm băng xuất hiện trước bàn tay mảnh khảnh của cô, tay cô nắm chặt kiếm băng, hàng trăm triệu hơi thở công phạt băng hàn không màng tất cả mà lưu chuyển, dung hòa vào trong kiếm băng.
Ong…
Kiếm băng phất ra.
Nghênh đón huyết đao trảm.
“Rắc!”
Một đao một kiếm, đối đầu.
Lặng lẽ.
Nhưng hơi thở hủy diệt lại lan tràn mọi hướng trải rộng hàng triệu dặm.
Phá hủy một khoảng hư không mênh mông.
Khóe miệng Ngư Dung Băng trào ra một tia đỏ tươi.
Còn Luyện Phù Sinh, dù sắc mặt không quá khó coi nhưng không bị thương.
Rõ ràng Ngư Dung Băng vẫn thua kém Luyện Phù Sinh một đẳng cấp.
Chuyện này có hiểu được.
Một lão quái vật như Luyện Phù Sinh đã tu luyện trong bao lâu cơ chứ?
Cho dù Ngư Dung Băng nhận được thừa kế từ chủ nhân Băng Hàn, nhưng rốt cuộc vẫn thiếu một thời gian củng cố.
“Ha ha… Huyết đao trảm! Huyết đao trảm! Huyết đao trảm!”, ánh mắt Luyện Phù Sinh dữ tợn, ông ta phá lên cười khoái chí, bỗng nhiên tiến lên một bước, cánh tay đao giống như phát điên, đánh chém, bất chấp, không kiêng nể, không theo trình tự, một đao nối tiếp một đao, không cho bất kỳ chút thời gian nghỉ ngơi nào.
Ngư Dung Băng đều đón lấy.
Kiếm băng trong tay cũng không sợ hãi.
Tay cô cầm kiếm băng, không quan tâm tới việc tiêu hao tiên nguyên trong cơ thể.
Không màng tới sự cạn kiệt của pháp diễn.
Bất chấp kiếm băng trong tay đã bị mài mòn.
Cô lúc này giống như một nữ chiến thần.
Dường như quên đi tất cả.
Chỉ có chém giết.
Chỉ có chiến đấu.
Chỉ có báo thù!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!