Nhưng khí tức của ông Châu và Phó Hoành Khôn đã tạo lên một cái lồng che chắn, Diệp Mộ Cẩn xông đến chưa được mấy bước đã như rơi vào đầm lầy, hoàn toàn không tiến lên được!
Không chỉ Diệp Mộ Cẩn, lúc này, Chu Khánh Di, Diệp Phù, Diệp Võ cùng những người khác ở viện võ đạo đều bất chấp tất cả xông lên muốn giúp, muốn cứu Tô Minh nhưng cũng không thể làm được.
Bị khí tức của ông Châu và Phó Hoành khôn vây quanh, đừng nói là xông lên, rất nhiều người ngay cả hít thở còn cảm thấy khó khăn.
Thực lực cách biệt quá lớn khiến người ta tuyệt vọng đến tận cùng.
“Vui thật đấy!”, Cơ Khâm hưng phấn lẩm bẩn, khuôn mặt không giấu được vẻ vui mừng. Hắn ta nhìn dáng vẻ thương nặng của Tô Minh, cùng đám kiến yếu ớt kia bị đàn áp thì cảm thấy sung sướng tột độ.
Đám người Công Tôn Hạ, Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
“Hộc, hộc…”, Tô Minh thở dốc, máu tươi từ đầu dọc theo sườn mặt chảy xuống ròng ròng.
Anh cảm thấy đầu óc váng vất nhưng vẫn cắn chặt lấy đầu lưỡi, dùng đau đớn để ép bản thân phải tỉnh táo.
Kho tàng huyết mạch trong người anh đang phát huy tác dụng.
Tô Minh có thể cảm nhận được.
Kho tàng huyết mạch đang mau chóng, không ngừng hồi phục lại vết hương cùng chân khí cho anh.
“Chết!”, đáng tiếc ông Châu và Phó Hoành Khôn không cho anh thời gian.
Hai người thật sự muốn giết chết Tô Minh, cho dù bị nói là ỷ lớn bắt nạt bé cũng không quan tâm.
Bọn họ chỉ muốn mau chóng giết chết Tô Minh, bởi anh quá giỏi, giỏi đến mức anh chỉ cần sống lâu thêm một giây cũng khiến họ căng thẳng, lo lắng.
“Tù thiên chỉ!”, Phó Hoành Khôn vẫn sử dụng chiêu này, khi ông ta hạ ngón tay thứ 2 xuống, khuôn mặt hơi chuyển trắng, rõ ràng là chiêu này tốn rất nhiều sức.
Mà ông Châu vẫn dùng kiếm.
Lưỡi kiếm ngưng tụ kiếm khí.
Nhưng lần này không phải là một lưỡi chém nữa. Kiếm khí được ngưng tụ đến mức nhỏ như mũi móc câu.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!